Chương 59
Kể từ ngày hôm đó, Giản Sơ Thất lại cùng Hoàn Mộ Hoành ở chung, trong lòng liền có một chút xíu nho nhỏ khó chịu, trong đầu luôn nghĩ đến ánh mắt lúc ấy Nhị ca nhìn mình, sau đó cả người giống như bị lông chim quét qua vậy, không được tự nhiên, nhưng lại không phải loại khó chịu, rốt cuộc là cái gì, Giản Sơ Thất có chút không hiểu được.
Sáng sớm nay, còn chưa kịp để hắn cùng Nhị ca nói chuyện nhiều, Hoàn Mộ Sâm liền chạy như bay về nhà, một tay kéo hắn đi.
“Thất ca, mau mau mau, trường học xảy ra chuyện rồi, cần gấp cậu giúp đỡ!”
“Á?” Giản Sơ Thất mơ hồ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tớ nói trên đường, lên xe trước đã, chúng ta phải chạy đến trường học, cứu người quan trọng.”
“Ồ.” Giản Sơ Thất bị Hoàn Mộ Sâm kéo chạy ra ngoài, chỉ kịp quay đầu lại kêu một tiếng với Hoàn Mộ Hoành: “Nhị ca, em ra ngoài trước nha.”
Hoàn Mộ Hoành: “……”
Anh thậm chí còn chưa kịp nói ra một câu “Trên đường cẩn thận”, bóng dáng hai người đã không thấy đâu.
Hoàn Mộ Hoành khẽ thở dài.
“Nhị gia làm sao vậy?” Trần Nhị lén lút hỏi Trần Tứ: “Gia thế mà thở dài, tôi chưa bao giờ thấy qua.”
Trước kia cho dù nhà họ Hoàn gặp phải khó khăn khó giải quyết đến mấy, đối với gia nhà họ mà nói, đó cũng là nhẹ nhàng bâng quơ xử lý.
Gia nhà họ ngay cả lông mày cũng chưa từng nhăn một chút, huống chi là thở dài.
Hiện giờ rốt cuộc là chuyện gì, thế mà làm cho gia nhà họ có vẻ ưu sầu phiền não.
Trần Tứ vẻ mặt thần bí: “Chuyện này á, khó nói khó nói.”
Trần Nhị: “?”
Trên đường, Giản Sơ Thất từ miệng Hoàn Mộ Sâm biết được ngọn nguồn sự việc, không khỏi vỗ vỗ trán.
Quả nhiên là có người vội vàng tìm đường chết mà, tờ báo đó Hồ Anh Tuấn chỉ chặn lại được phần lớn, vẫn còn một ít được phát hành ra ngoài.
Nếu bị người mua đi, không có hứng thú thì không cần để ý, chỉ sợ có người tò mò, thật sự làm theo phương pháp trên đó.
Này đây, quả nhiên đã xảy ra, vẫn là học sinh Đại học Hoa Dương, coi như là bạn cùng trường của hắn.
Giản Sơ Thất hiện giờ đều không thường đến trường, Hoàn Mộ Hoành cũng chiều ý hắn.
Nhưng mà Chu Ngọc Lan lại không biết cậu con trai ngoan của mình mỗi ngày không đi học, lại là chạy về phía Hoàn gia.
Giản Sơ Thất nói: “Tính ra, mười phương pháp gặp quỷ, bọn họ cư nhiên thử sáu cái, trong đó không nhất định tất cả các phương pháp đều có hiệu lực, nhưng nghe cậu vừa rồi kể, việc đi nghĩa địa chơi trốn tìm, cùng với việc đặt cơm gõ chén ở ngã tư đường lại là nhất định có hiệu lực.”
“Đặc biệt là cái cuối cùng, nữ sinh kia ngừng đánh chén đũa, cho nên mới dẫn tới quỷ chết đói nhập vào thân nàng, nếu không nhanh chóng giải quyết, e rằng nàng sẽ trở thành người đầu tiên bị căng chết.”
Chỗ này “Căng chết” chính là ý nghĩa thực tế.
Hoàn Mộ Sâm không khỏi nhếch miệng, căng chết là kiểu chết khủng khiếp gì, quá dọa người đi.
“Vậy Thất ca, còn có một đồng học mất tích, đêm qua không về nhà, là vì chơi trốn tìm ở nghĩa địa sao?” Hoàn Mộ Sâm hỏi.
Người mất tích kia tên là A Hoa, chính là người ở nghĩa địa không tìm thấy, cuối cùng là chính hắn đi ra.
Giản Sơ Thất: “Chơi trốn tìm gặp quỷ, quỷ sẽ cùng người chơi cùng, hơn nữa nó sẽ ngăn chặn một người trong đó, làm những người còn lại không nhìn thấy hắn.”
“Cậu vừa rồi nói, Lâm Triệu tìm thế nào cũng không thấy A Hoa, sau này vẫn là con mèo đen kia kêu một tiếng, A Hoa chính mình liền xuất hiện.”
“Không sai mà.”
“Tờ báo kia chẳng phải nói sao —— ‘thả mèo đen ra, mèo đen sẽ dẫn các ngươi tìm thấy quỷ, hơn nữa làm quỷ hiện hình’.” Giản Sơ Thất nhíu mày nói: “Cho nên, A Hoa ban đầu tự mình xuất hiện là quỷ, A Hoa thật sự còn chưa được bọn họ tìm thấy đâu.”
Nghe Giản Sơ Thất nói xong, sống lưng Hoàn Mộ Sâm không khỏi thoát lên một luồng khí lạnh, da đầu tê dại.
“Vậy, nói như vậy, A Hoa lúc sau cùng bọn họ tiếp tục chơi phương pháp gặp quỷ ở ngã tư đường cũng, cũng là con quỷ kia sao?”
“Ừm.” Giản Sơ Thất gật đầu.
Quỷ rất giảo hoạt, nó sẽ tìm mọi cách để giữ lại người bị giấu.
Mèo đen chỉ biết dẫn người tìm thấy quỷ, chứ không phải dẫn người tìm thấy người bị quỷ giấu đi.
Tê, Hoàn Mộ Sâm hít một hơi, cả người run rẩy.
Hóa ra từ lúc ra khỏi nghĩa địa đã có một con quỷ đi theo Lâm Triệu và bọn họ.
Nhưng mà Lâm Triệu, Dư Tuyết và những người khác lại từ đầu đến cuối đều không hề phát giác.
Đáng sợ.
Trong lúc nói chuyện, trường học đã đến rồi.
Đợi xe vừa dừng ổn, Giản Sơ Thất liền cùng Hoàn Mộ Sâm xuống xe, chạy như bay đến nhà ăn.
Hôm nay cũng vừa khéo, hiệu trưởng Đại học Hoa Dương mời người Long Hổ Sơn đến xem phong thủy, xem trường học cần cải biến chỗ nào.
Long Hổ Sơn tới một người, tên là Lữ Xá Trung, là thanh niên tài tuấn ở chỗ họ, được coi trọng sâu sắc, tuổi tác bất quá mới hai mươi tám tuổi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chưởng môn Long Hổ Sơn đời kế tiếp chính là Lữ Xá Trung.
Hắn còn có một người bạn tốt, cùng nhau đi cùng, tên là Trọng Hữu Lương, là người của Thiên Sư Đạo.
Hứa đồng học bị quỷ chết đói bám vào người, chạy đến nhà ăn ăn uống thỏa thích, ăn ngấu nghiến, trạng thái kia không giống bình thường, ai kéo ai xô đều không dùng được.
Động tĩnh làm ra có chút lớn, đến nỗi thu hút một đám học sinh chạy đến nhà ăn xem tình hình.
Vì thế, hiệu trưởng đang cùng hai vị đại sư Long Hổ Sơn và Thiên Sư Đạo xem phong thủy trường học cũng biết chuyện xảy ra ở nhà ăn.
“Hiệu trưởng đừng nóng vội, tôi cùng Xá Trung qua đó xem một chút.” Trọng Hữu Lương nói.
Hắn tuổi tác nhẹ nhàng, mặc một thân áo dài màu xanh nhạt, dáng vẻ ôn hòa, diện mạo không tính là quá anh tuấn, nhưng thắng ở khí chất tốt.
Hắn vừa nói lời, liền khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, vì vậy cảm xúc nóng nảy của hiệu trưởng cũng giảm bớt không ít.
Lữ Xá Trung cười nói: “Đúng vậy, có tôi và Hữu Lương ở chỗ này, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều có thể giải quyết, Hiệu trưởng ông sợ gì, đi thôi, đi qua đó xem một chút, lát nữa bàn tiếp phong thủy.”
So với sự ôn hòa ổn trọng của Trọng Hữu Lương, Lữ Xá Trung người này liền có vẻ hơi ngả ngớn một chút, hắn sinh ra một đôi mắt đào hoa, khuôn mặt tuấn mỹ, trên mặt thường xuyên mang theo ý cười, khi nhìn người ánh mắt sâu thẳm, dường như đưa tình ẩn tình, ngẫu nhiên đối diện với một hai nữ đồng học, đều có thể làm người ta đỏ mặt.
Nhưng đây không phải ý định của Lữ Xá Trung, hắn vốn có tướng mạo như thế.
Hắn mặc quần áo hướng về Tây (kiểu Âu Mỹ), quần tây dài, nhưng kỳ quái là, bên hông lại treo một cái túi vải, to hơn bàn tay, bên trong phồng lên, cũng không hiểu được đều đựng những thứ gì.
Hiệu trưởng vội vàng nói: “Được được, hai vị mời.”
Đi vào nhà ăn sau, nhìn rõ ràng tình trạng là gì, hiệu trưởng chấn động: “Này, nữ đồng học này là chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy trước bàn của Hứa đồng học bày một đống lớn thức ăn, có cơm có thức ăn có thịt, bên cạnh còn chồng không ít đĩa không, có thể thấy được nàng lúc trước đã ăn không ít, bụng đều phình ra rồi.
Nhưng hiện tại, nàng vẫn đang tiếp tục ăn không ngừng, trên mặt, hai tay dính đầy vết dầu mỡ, đũa ném xuống, trực tiếp dùng tay bốc cơm và thức ăn, liều mạng nhét vào miệng, rõ ràng đồ trong miệng đều còn chưa nuốt xuống, nhưng nàng lại vẫn không hề dừng lại.
Quần áo nàng đều dính không ít thức ăn dầu mỡ, hai mắt trợn trừng, biểu tình đau khổ, rõ ràng là loại khó chịu vì ăn no căng, nhưng nàng lại giống như không kiểm soát được chính mình, vẫn luôn ăn.
Nhưng thân thể con người tóm lại là có khả năng chịu đựng, liền ở lúc Hứa đồng học lại nhét vào miệng một miếng thịt mỡ sau, có lẽ là bị ghê tởm, nhịn không được bản năng sinh lý, Hứa đồng học oa một tiếng, đem toàn bộ đồ ăn đã ăn nôn mửa ra ngoài, thức ăn dơ bẩn phun trên mặt bàn, cũng làm bẩn những đồ ăn còn lại.
Nhưng điều khiến người ta kinh sợ là, mặc dù như vậy, Hứa đồng học cũng không dừng lại hành vi ăn cơm.
Nàng thậm chí còn muốn vươn tay, đem những đồ ăn đã nôn ra một lần nữa nhét trở lại trong miệng.
Bạn bè nàng lập tức hét lên một tiếng, tiến lên ý đồ ngăn cản nàng.
Chính là, Hứa đồng học lại biểu tình hung ác mà đẩy bạn bè nàng ra, ánh mắt thần sắc kia nhìn chằm chằm người, thẳng làm người ta nhìn thấy sợ nổi da gà.
Trọng Hữu Lương: “Không tốt, đây là quỷ chết đói nhập thân, không ngăn cản nhanh, nàng sẽ bị căng chết sống sờ sờ.”
Chấp niệm và oán khí của quỷ chết đói rất sâu nặng, căn bản sẽ không bao giờ ăn no.
Người một khi bị quỷ chết đói bám vào, thì nếu không ăn đến chết, quỷ chết đói sẽ không buông tha.
Trước mắt, vị nữ đồng học này chính là tình huống này.
Nhưng may mắn, có hắn và Lữ Xá Trung ở đây, đối phó một con quỷ chết đói hèn mọn còn không thành vấn đề.
Cho nên, không đợi hiệu trưởng nói chuyện, Trọng Hữu Lương liền muốn lấy ra pháp thước đối phó quỷ chết đói.
Nhưng có người lại nhanh hơn bọn họ một bước, vượt Trọng Hữu Lương đi vào bên cạnh Hứa đồng học.
Chính là Giản Sơ Thất bị Hoàn Mộ Sâm kéo chạy tới nhà ăn.
Hắn vừa thấy tình huống này, không chút vô nghĩa, lập tức lấy một đôi đũa sạch, sau đó chuẩn xác không sai mà kẹp vào ngón giữa tay phải của Hứa đồng học.
Rõ ràng động tác Giản Sơ Thất không tính là quá nhanh, nhưng Hứa đồng học muốn tránh lại trốn không thoát, thậm chí ở lúc bị kẹp vào ngón giữa tay phải sau, nàng cả người bỗng nhiên dừng lại động tác, cả người cứng đờ, chỉ có tròng mắt còn có thể chuyển động một chút, mặt đầy hoảng sợ.
Giản Sơ Thất giữ nguyên tư thế này, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, nói: “Có phòng trống không? Người không liên quan rời đi, không cần tụ tập ở chỗ này.”
Hoàn Mộ Sâm nhận ra hiệu trưởng, vội vàng nói: “Hiệu trưởng, mau làm các đồng học khác tản ra, lại tìm một cái phòng trống.”
Hiệu trưởng bị sự việc biến đổi bất ngờ này làm cho sững sờ, không, không phải nên là đại sư Long Hổ Sơn hoặc Thiên Sư Đạo giải quyết chuyện này sao?
Sao lại là học sinh Giản Sơ Thất này?
Lúc trước nhập học, Giản Sơ Thất là người được hiệu trưởng tự mình tiếp đãi, vì vậy hiệu trưởng nhận ra hắn.
Mặc dù tình huống mơ hồ, nhưng may mắn hiệu trưởng cũng không phải người kiến thức ngắn ngủi, liền kêu người sơ tán học sinh xung quanh.
Giản Sơ Thất nhìn nhìn, vươn tay chỉ: “Hắn, hắn, nàng còn có…… Đều ở lại.”
Những người hắn chỉ vừa lúc là những người tham gia Mười phương pháp gặp quỷ tối qua.
Lữ Xá Trung nhìn Giản Sơ Thất, đáy mắt hứng thú dạt dào, nói nhỏ với Trọng Hữu Lương: “Đây hẳn cũng là học sinh Đại học Hoa Dương đi.”
Hắn vừa nghe thấy có người gọi người này là Giản đồng học, rõ ràng là nhận biết.
“Người này phái nào vậy, không đơn giản nha, cư nhiên dùng một đôi đũa liền chế ngự được quỷ chết đói, còn những người hắn chỉ kia, cậu nói, lại là sao thế?”
Lữ Xá Trung tuy là nói chuyện với Trọng Hữu Lương, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chăm chú Giản Sơ Thất, đánh giá từ trên xuống dưới, đặc biệt ở trên mặt hắn dừng lại hồi lâu, khen ngợi nói: “Thiếu niên này tuổi tác nhìn không lớn, lớn lên cũng thật đẹp, ở chỗ tôi có thể xếp thứ nhất, năng lực sao, nhìn qua cũng không tệ, hắn nếu không môn không phái (không có sư môn, không thuộc phái nào), tôi liền dẫn hắn vào Long Hổ Sơn, làm tiểu sư đệ của tôi thế nào?”
Trọng Hữu Lương đối với bạn tốt có chút vô ngữ, nói: “Bệnh cũ của cậu có phải lại tái phát rồi không?”
Thấy cái “mỹ nhân” liền phát điên, nơi này “mỹ nhân” đơn thuần chỉ nam tính, không bao hàm nữ tử.
Bởi vì Lữ Xá Trung là một người đàn ông chỉ thích đàn ông.
Chuyện này ở Long Hổ Sơn không phải là bí mật gì, hắn cũng chưa bao giờ coi thường việc giấu giếm.
Ngược lại có người đối với tật xấu này của Lữ Xá Trung phê phán đặc biệt, nhưng bất đắc dĩ Lữ Xá Trung thiên phú tốt, cái tật xấu này lại không phải đại gian đại ác gì.
Chưởng môn Long Hổ Sơn luôn luôn là người có năng lực ở, không cần Lữ Xá Trung nối dõi tông đường, chỉ cần hắn không vi phạm pháp luật, làm tốt chưởng môn đời sau là được, ai quản hắn tình hướng thế nào đâu.
Bởi vậy nếu có người lấy chuyện này ra khiêu khích Lữ Xá Trung, liền tất cả đều bị hắn đánh trở về.
Giờ phút này, hắn rõ ràng đối với Giản Sơ Thất nổi lên chút hứng thú.
Chỉ lát sau, hiệu trưởng liền tìm cho bọn họ một gian phòng trống.
Giản Sơ Thất kẹp ngón tay Hứa đồng học, đưa người tới nơi này.
“Tiểu huynh đệ tính toán làm thế nào giải quyết con quỷ chết đói bám vào người này?” Lữ Xá Trung mở lời nói: “Quỷ chết đói một khi bám vào người, liền rất khó thoát ly, trừ phi thỏa mãn nguyện vọng của nó, làm nó ăn đến no.”
“Nhưng mọi người đều biết, quỷ chết đói là ăn không đủ no, trừ phi người bị bám tử vong, nếu không nó sẽ không dừng lại.”
Quá trình làm quỷ chết đói thoát ly thân người có chút phiền phức.
Hơi có sơ suất, quỷ chết đói phản công, sẽ liên lụy thân thể và tinh thần người bị tổn hại.
Nhưng Long Hổ Sơn và Thiên Sư Đạo đều có một bộ biện pháp giải quyết.
Chỉ là không hiểu, vị tiểu huynh đệ này phải làm sao bây giờ.
Giản Sơ Thất liếc nhìn hắn một cái, tò mò: “Ngươi là người trong Huyền môn?”
“Tôi là.” Lữ Xá Trung cười với hắn, mắt đào hoa hơi cong lên.
“Ồ.” Giản Sơ Thất đáp một tiếng.
Sau đó hắn quay đầu, đôi đũa dùng sức một cái, kẹp ngón giữa Hứa đồng học dựng thẳng lên, lại kéo ra ngoài một cái —— bỗng chốc, một con quỷ chết đói xanh trắng trần truồng đã bị hắn kéo ra từ trong thân thể Hứa đồng học, phục gục trên mặt đất.
“A!”
Những người tham gia Mười phương pháp gặp quỷ tối qua như Lâm Triệu và những người khác cũng ở trong phòng.
Lập tức, tiếng kêu sợ hãi trong phòng vang lên bốn phía.
Lữ Xá Trung: “……!”
Hắn, hắn chỉ dùng một cái kẹp đũa, quỷ chết đói liền ra rồi?!
Thiếu niên này phương pháp gì vậy?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lữ Xá Trung nhìn Giản Sơ Thất lại nóng cháy hơn vài phần.
Giản Sơ Thất: Người này có bệnh à, sao cứ nhìn hắn mãi vậy?