Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 61

Chương 61

 

Sự việc Hứa đồng học gây ra trong trường học bị Hiệu trưởng ém xuống, sau đó, khi biết được Giản Sơ Thất đã cứu mình, nàng còn muốn đến tận nhà thăm hỏi, tự mình cảm ơn Giản Sơ Thất.

Nhưng hỏi thăm một chút, Giản Sơ Thất sớm đã tuyệt giao với Giản gia, lúc ấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con đều đăng báo, đối với tin tức này, trong trường học nói gì cũng có, có nói là Giản gia trước hết làm sai, vứt bỏ mẹ con họ tới Thượng Hải, có nói Giản gia rốt cuộc đã nuôi dưỡng Giản Sơ Thất nhiều năm, hiện giờ hắn leo lên Nhị gia Hoàn gia, liền muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, thật sự là bất hiếu.

Nhưng những luận điệu này, hiển nhiên Giản Sơ Thất hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí có đôi khi còn không tới trường học, điều này làm cho một số người tự xưng là quân tử phẩm hạnh đoan chính muốn cùng Giản Sơ Thất nói chuyện liền bóng dáng của hắn cũng không tìm thấy.

Đương sự không ở, muốn giáo dục cũng không chỗ nói đi, dần dà, những luận điệu này cũng liền tan biến.

Lâm Triệu, Hứa đồng học, Tiểu Trịnh bọn họ không hiểu chỗ ở của Giản Sơ Thất, cũng chỉ đành tìm tới Hoàn Mộ Sâm.

Hoàn Mộ Sâm: “Ồ, vậy tớ quay đầu lại nói với Thất ca một chút.”

“Vậy làm ơn Tam thiếu.” Tiểu Trịnh cảm tạ nói.

Hóa ra Hoàn Tam thiếu gia cũng không phải người khó ở chung đến mức nào.

Bọn họ nói chuyện xong rời đi, trong một góc lại bước ra một bóng người, là Giản Lộ.

Móng tay nàng cào sâu vào lòng bàn tay, mặt đầy oán độc, Thất ca? À, hóa ra Hoàn Mộ Sâm cùng Giản Sơ Thất quan hệ lại tốt như vậy, vậy Giản Sơ Thất vừa mới bắt đầu tới trường học, hai người là đóng kịch cho bọn họ xem?

Giản gia bị Giản Sơ Thất phá đổ, đối với bí mật của Giản gia, Giản Lộ không biết, cho nên lúc trước cho dù Giản Sơ Thất lấy ra một cái bình bùn cũng đem nó hủy diệt, Giản Lộ cũng không có gì chân tình thật cảm, còn cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ cái bình này hủy diệt, Giản gia bọn họ liền sẽ suy sụp như vậy đi xuống? Kinh doanh xuống dốc không phanh? Sao có thể.

Nhưng sự thật chứng minh, chuyện Giản Lộ cho rằng không có khả năng lại đang từng cái xảy ra.

Hiện giờ, việc kinh doanh của Giản gia đã kém xa so với trước, ngay cả người hầu cũng sa thải không ít.

Nàng không có cách nào lại mua trang sức châu báu cùng quần áo xinh đẹp yêu thích, trên người mặc đều là kiểu dáng từ trước.

Trong trường học, Giản Lộ khó khăn lắm mới hòa nhập vào vòng thượng lưu lại một lần nữa bị họ bài trừ ra ngoài, mà Diêu Lan Lan…… Từ khi khỏi bệnh về sau, cư nhiên cũng dần dần xa cách nàng.

Họa vô đơn chí, trước đó không lâu, Giản lão thái thái cũng qua đời, đơn đặt hàng kinh doanh của Giản gia lại bị người cướp đi không ít, Giản phụ mỗi ngày đều mặt âm trầm, đối với Phương thị không có sắc mặt tốt, đối với Giản Lộ cũng vậy.

Nhưng gần đây, Phương thị không biết đã nói gì với Giản phụ, hai người lại cùng nhau ra vào, Giản Lộ lén lút hỏi mẹ nàng, hóa ra Phương thị là tìm cho Giản Nhan một mối “hôn nhân tốt”, muốn mượn đó vãn hồi tổn thất trên việc kinh doanh của Giản gia.

Còn có…… Nghĩ đến một việc khác, Giản Lộ híp híp mắt, thì thầm nói: “Giản Sơ Thất, ngày lành của ngươi cũng đến hồi kết, hừ.”


Hoàn Mộ Sâm trở về hỏi ý kiến Giản Sơ Thất.

Giản Sơ Thất nói lời cảm tạ gửi tới là được, những thứ khác thì không cần.

Nhưng Tiểu Trịnh và những người khác cảm thấy chỉ là lời nói không đủ để biểu đạt tình cảm cảm ơn của bọn họ.

“Vậy ăn một bữa cơm đi.” Giản Sơ Thất nói: “Thật sự những cái khác liền không cần.”

“Được, vậy buổi tối hẹn một bữa cơm ở tiệm cơm đi.” Hoàn Mộ Sâm nói.

Tiểu Trịnh, Lâm Triệu và những người khác vui vẻ đồng ý.

Buổi tối, không chỉ có bọn họ, Lữ Xá Trung cùng Trọng Hữu Lương cũng tới.

“Không nghĩ tới vài vị đồng học cũng mời tôi và Hữu Lương, thật là có chút chịu chi hổ thẹn.” Lữ Xá Trung cười nói: “Rốt cuộc tôi cùng Hữu Lương cũng không giúp được gì, sự tình đều là Sơ Thất đệ đệ giải quyết.”

Trọng Hữu Lương gật gật đầu: “Đúng vậy, lại phiền các cậu tiêu pha.”

Tiểu Trịnh nói: “Đừng nói như vậy, hai vị đại sư cũng đi theo cùng nhau bận rộn đến nửa đêm, họa là chúng em gây ra, lại phiền toái các ngài.”

“Chúng em kính chư vị tiên sinh một ly, vạn phần cảm tạ, nếu không phải có Giản đồng học tương trợ, sợ là chúng em sẽ chung thân hối hận.”

“Không sai, mạng chúng em chính là Giản đồng học cứu trở về, cảm ơn cậu, thật sự cảm tạ.”

“Còn có Hoàn Tam thiếu gia, cũng cảm ơn cậu hỗ trợ đêm đó.”

Giản Sơ Thất đi theo nâng chén, uống chút rượu.

Đợi tiệc cảm ơn này kết thúc, hắn tổng cộng uống hai ly, cái khác đều là lấy trà thay rượu, bởi vậy lúc đi ra chỉ là có chút hơi say.

Hắn cúi đầu sờ sờ bụng, đồ ăn trong tiệm này còn tính không tồi, ăn lên rất thơm, cho nên hắn ăn không ít, có chút căng bụng.

“Sơ Thất đệ đệ.”

Lúc này, bên tai Giản Sơ Thất truyền đến thanh âm trầm thấp của Lữ Xá Trung, hắn ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”

Đại Thượng Hải xa hoa truỵ lạc, biển hiệu ven đường tới tối đều chớp chớp, tiệm cơm này cũng không ngoại lệ, trên biển hiệu treo bóng đèn nhỏ hồng hồng lục lục, cũng phụ trợ phía dưới mờ mờ ảo ảo.

Giản Sơ Thất mắt ngọc mày ngài, trong ánh mắt dường như lóe lên từng ngôi sao nhỏ, môi hồng nhuận, được rượu tẩm bổ qua, có chút tinh亮 (sáng bóng), làm người ta nhịn không được suy nghĩ, này nếu là nếm thử, cũng không hiểu được là hương vị gì, không biết còn có tàn dư mùi rượu không.

Da hắn lại trắng lại mềm, dáng vẻ thiên chân đơn thuần, thật là cùng thủ đoạn Huyền môn lợi hại mới vừa dùng ra đêm đó, bộ dáng có bản lĩnh tạo thành sự tương phản cực lớn.

Lữ Xá Trung nhìn chằm chằm Giản Sơ Thất, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Không ngờ tới Thượng Hải một chuyến, thế mà gặp được một người kỳ diệu như vậy.

Hắn thừa nhận, hắn có chút động lòng.

Người này nếu bỏ lỡ, sau này hắn nhất định sẽ hối hận.

Cho nên, thanh âm Lữ Xá Trung càng thêm mềm nhẹ, nói: “Sơ Thất đệ đệ nếu không môn không phái, có từng nghĩ tới muốn tới Long Hổ Sơn?”

À? Đây là muốn mời chào hắn?

Giản Sơ Thất đánh giá Lữ Xá Trung một cái, chỉ cảm thấy hắn cười với mình kỳ kỳ quái quái.

“Không có, không muốn đi.”

Lữ Xá Trung: “Được, không muốn đi cũng không sao, nhưng thật không dám giấu giếm, tôi đối với Sơ Thất đệ đệ cậu……”

“Thất Thất.” Lúc này, một cái thanh âm lạnh nhạt âm trầm ngắt lời Lữ Xá Trung.

Ở lúc Lữ Xá Trung quay đầu lại, Giản Sơ Thất đã chạy qua đó, thanh âm vui sướng.

“Nhị ca, anh tới đón em rồi.”

Hoàn Mộ Hoành mới xuống xe liền thấy bên cạnh Giản Sơ Thất đang đứng một người đàn ông, diện mạo không tồi, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú Giản Sơ Thất.

Ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt kia, người có tâm tư tương tự như Hoàn Mộ Hoành sẽ không nhận sai, vì vậy hắn lập tức sắc mặt trầm xuống, môi hơi mím, đôi mắt như băng.

Nhưng hành động Giản Sơ Thất lao tới lại khiến biểu tình hắn hoãn lại, ôm lấy người, cúi đầu, chóp mũi cọ vào sợi tóc người trong ngực, thì thầm hỏi: “Uống rượu?”

“Uống một chút.” Giản Sơ Thất ngẩng đầu, vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ so ra một khoảng cách rất nhỏ.

Sau đó hắn ngửi ngửi tay và tay áo, hỏi: “Nhị ca, trên người em mùi rượu có lớn không?”

“Không lớn.” Hoàn Mộ Hoành xoa xoa sợi tóc hắn, nhìn về phía người đi tới, ngữ khí nhàn nhạt: “Vị này là ai?”

Giản Sơ Thất xoay người: “Vị này là Lữ Xá Trung, Long Hổ Sơn.”

Lữ Xá Trung cười với Hoàn Mộ Hoành: “Vị tiên sinh này là Nhị ca của Sơ Thất đệ đệ, không biết nên xưng hô như thế nào?”

Hai người trước đó chỉ là gặp mặt ở ngoài nghĩa địa, nghiêm khắc mà nói, đó cũng không phải gặp mặt, rốt cuộc lúc ấy bọn họ ngay cả đối diện cũng không có.

Hoàn Mộ Hoành: “Họ Hoàn, Hoàn Mộ Hoành.”

Lữ Xá Trung nghe vậy kinh ngạc: “Hoàn? Nhị gia Hoàn gia?”

Người này thế mà không phải anh trai ruột Giản Sơ Thất, hóa ra là anh trai của Hoàn Tam thiếu gia, vị Nhị gia Hoàn gia kia.

Trách không được đêm đó Hoàn Mộ Sâm cũng đi theo cùng nhau lên xe rời đi.

Hoàn Mộ Sâm:……

Nhìn xem đêm đó hắn xấu hổ đến mức nào! Người khác đều không nhìn ra đó là anh ruột hắn!

Nhưng tư thái hai người thân mật như thế, Lữ Xá Trung nhìn nhìn Giản Sơ Thất: “Sơ Thất đệ đệ cùng Hoàn Nhị gia quan hệ……”

Hắn mới đến Thượng Hải không lâu, tuy nghe nói qua cái tên Hoàn Mộ Hoành, nhưng cũng không biết chuyện Giản gia cùng Hoàn gia.

Giản Sơ Thất há miệng thở dốc, muốn mở lời.

Hoàn Mộ Hoành lại trước một bước ôm lấy hắn, vừa giống thật vừa giả trả lời: “Tự nhiên là quan hệ vô cùng thân mật.”

Hắn cùng Nhị ca? Giản Sơ Thất nghĩ nghĩ, ừm, nói như vậy cũng không sai, hắn cùng Nhị ca quan hệ xác thật vô cùng thân mật.

Vì thế, Giản Sơ Thất gật gật đầu với Lữ Xá Trung: “Đúng vậy đúng vậy.”

Lữ Xá Trung nhướng mày, phát giác cái gì.

Hoàn Mộ Hoành cúi đầu nói với Giản Sơ Thất: “Thất Thất lên xe chờ Nhị ca trước.”

“Ồ được.” Giản Sơ Thất xoay người lên xe.

Bên ngoài xe chỉ còn lại Hoàn Mộ Hoành cùng Lữ Xá Trung hai người.

Cái này, khí tràng độc thuộc về Hoàn Nhị gia toàn bộ khai hỏa, khuôn mặt tối tăm, ánh mắt lạnh băng sâu thẳm.

Lữ Xá Trung thầm nghĩ, Hoàn Nhị gia này xác thật không phải một nhân vật đơn giản, hơn nữa hắn đối với Giản Sơ Thất cũng……

“Lữ tiên sinh khi nào rời khỏi Thượng Hải?” Hoàn Mộ Hoành nói.

Lữ Xá Trung thì không muốn cứ như vậy từ bỏ người kỳ diệu khó khăn lắm mới gặp được.

Hắn nói: “Chưa định ra, tôi cùng Sơ Thất đệ đệ nhất kiến như cố, còn muốn ở chung ở chung thêm.”

Hoàn Mộ Sâm sớm đã từ biệt xong với Lâm Triệu, Tiểu Trịnh bọn họ, cũng nhìn thấy anh hắn đã đến.

Nhưng giờ khắc này, hắn đứng ở cách đó không xa, bước chân lại không dám cử động qua đó nửa phần.

Bởi vì sắc mặt anh hắn, tê, thật đáng sợ.

Hắn lần đầu tiên thấy anh hắn tức giận như vậy.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Cái vị Lữ tiên sinh đến từ Long Hổ Sơn kia chọc giận anh hắn à?

“Ấy ấy, đừng qua đó.” Hoàn Mộ Sâm giữ chặt Trọng Hữu Lương, nói nhỏ: “Không thấy không khí không thích hợp sao.”

Vẫn là đợi một chút rồi qua đi đi, sợ hãi.

Trọng Hữu Lương: “……”

Hắn đại khái có chút đoán được là chuyện gì xảy ra.

Lửa giận trong lòng Hoàn Mộ Hoành, gợn sóng càng là giống như sóng to gió lớn, dung nham cuồn cuộn, chỉ thiếu bùng phát ra, biểu tình càng là đạm mạc, không hiện ra ngoài mặt.

Anh nói: “Lữ tiên sinh mới cùng Thất Thất gặp qua vài lần, cái cách xưng hô Sơ Thất đệ đệ này có phải không ổn.”

“Chuyện này á.” Lữ Xá Trung vẫn có thể cười ra được: “Sơ Thất đệ đệ đều không nói gì, lại không làm phiền Nhị gia tốn công như thế.”

“A.” Hoàn Mộ Hoành lạnh lùng cong lên khóe miệng, “Phải không.”

“Thất Thất nói vậy không tiện so đo với Lữ tiên sinh, nhưng đối với người tự quen thuộc như Lữ tiên sinh, tôi sẽ dạy Thất Thất cũng không cần phải khách khí đến mức nào.”

Hắn dứt lời, ánh mắt chuyển hướng Hoàn Mộ Sâm cách đó không xa, nói: “Còn không qua đây.”

“Vâng vâng, lập tức tới, anh.” Hoàn Mộ Sâm không dám chậm trễ, chạy chậm qua đó lên xe.

Hoàn Mộ Hoành: “Hy vọng không cần gặp lại, Lữ tiên sinh.”

Xe lái đi, Trọng Hữu Lương đi đến bên cạnh Lữ Xá Trung nói: “Các cậu đã nói những gì?”

Lữ Xá Trung sờ sờ cằm, bỗng nhiên thở dài: “Tới chậm một bước rồi.”

Nhưng hắn còn không muốn cứ như vậy từ bỏ, rốt cuộc, vị Hoàn Nhị gia kia không phải cũng còn chưa bày tỏ tâm tư sao.

Vạn nhất, là hắn Lữ Xá Trung người sau vượt người trước thì sao?

back top