Chương 60
“Oa a —— Thất ca, quỷ, có quỷ a!” Hoàn Mộ Sâm bị con quỷ chết đói chợt xuất hiện sợ tới mức la to.
Trời nắng ban ngày, trời còn chưa tối, cư nhiên xuất hiện quỷ!
Hiển nhiên, con quỷ chết đói này xuất hiện ban ngày cũng hoàn toàn không dễ chịu, nó ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, khuôn mặt khủng bố dọa người nhìn chằm chằm chuẩn một nữ học sinh chợt liền phải hướng nàng đánh tới, muốn một lần nữa bám vào người, nhưng ở giữa không trung, một đạo kim quang hiện lên bao phủ lên người quỷ chết đói, nó chỉ kịp kêu rên một tiếng, thân thể liền hóa thành tro bụi biến mất.
“Diệt, tiêu diệt rồi sao?” Có người run giọng hỏi.
Trọng Hữu Lương nhìn Giản Sơ Thất một cái, trong lòng vì cái một tay nhẹ nhàng bâng quơ này của hắn mà tán thưởng, trả lời: “Tự nhiên là tiêu diệt, nhưng vị nữ học sinh này từng bị quỷ chết đói bám vào người, dẫn tới ăn rất nhiều đồ vật, khả năng tiêu hóa bất lương, tốt nhất giục ói một chút, mấy ngày kế tiếp thiếu ăn tịnh dưỡng cho thỏa đáng.”
Hứa đồng học ở khoảnh khắc quỷ chết đói bị Giản Sơ Thất kẹp đi liền ngất xỉu qua.
Giờ phút này, nàng được hai nữ học sinh đỡ, nghe vậy gật đầu, bảo đảm sẽ chăm sóc tốt cho nàng.
“Sự tình còn chưa xong.” Giản Sơ Thất nói: “Gan của các cậu thật sự rất lớn, cư nhiên muốn thử nhiều phương pháp gặp quỷ như vậy.”
“Giới hạn giữa người và quỷ một khi bị đánh vỡ, từ đó về sau dễ dàng bị quỷ dây dưa vào, cũng may các cậu tối hôm qua đã trải qua, hôm nay mới ngày đầu tiên phát hiện kịp thời, bằng không thật sẽ xảy ra đại sự.”
“Cái gì phương pháp gặp quỷ?” Hiệu trưởng không hiểu nguyên do, trừng mắt nhìn nhìn đám học sinh này.
“Các cậu rốt cuộc đã làm gì? Là làm sao trêu chọc được quỷ chết đói?”
Tiểu Trịnh cười khổ, đem sự việc tối qua nói lại một lần.
Hiệu trưởng nghe vậy, tức muốn hộc máu nói: “Các, các cậu thật là! Ai, gan to làm loạn! Các cậu chẳng lẽ không hiểu, đối mặt vô tri, nên giữ lại lòng kính sợ, có một số thứ không nên tùy tiện nếm thử, là sẽ xảy ra chuyện!”
Hiện tại vừa thấy, quả nhiên là thật sự xảy ra chuyện.
Hiệu trưởng quả thực không biết nên nói bọn họ cái gì tốt.
Dư Tuyết áy náy nói: “Chúng em xin lỗi, Hiệu trưởng.”
“Hiệu trưởng, chúng em sai rồi.” Lâm Triệu cũng xin lỗi.
Bọn họ không tin trên thế giới này có quỷ, là thanh niên mới, lại là học sinh Đại học Hoa Dương, tiếp xúc đều là xã hội tiến bộ, bài trừ mê tín phong kiến, tin tưởng nhận thức khoa học.
Đối với những thứ này, trong lòng bọn họ tự nhiên không có nhiều kính sợ, nhưng không nghĩ tới, nhất thời mạo hiểm, kích thích, cư nhiên sẽ dẫn phát hậu quả nghiêm trọng như vậy, hóa ra có một số việc, bọn họ từ trước chưa từng tiếp xúc qua, lại không đại biểu không tồn tại.
Hiện tại chọc phải, bọn họ lại không cách nào gánh vác cùng giải quyết.
Lữ Xá Trung: “Hiệu trưởng, bọn họ đều vẫn là một số người trẻ tuổi, trước đây cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ này, vẫn là đừng trách móc nặng nề quá.”
“Hiện tại chính yếu chính là, trước giải quyết phiền toái bọn họ gây ra, cậu nói đúng không, tiểu huynh đệ.”
Câu cuối cùng, Lữ Xá Trung là nói với Giản Sơ Thất.
Hắn mắt đào hoa hơi cong, phối với khuôn mặt tuấn mỹ kia, nhìn quanh sinh tình, phong lưu đa tình.
Nếu đối diện là nữ tử, kia quả thực có thể làm người xấu hổ đến đỏ mặt.
Nếu là nam tử, e rằng cũng sẽ tán thưởng khuôn mặt tốt của Lữ Xá Trung.
Nhưng hắn đối diện lại là Giản Sơ Thất, suốt ngày đối mặt với khuôn mặt tốt hơn kia của Hoàn Mộ Hoành, không chỉ là mặt, ngay cả bộ phận riêng tư nhất của thân thể đều đã nhìn thấy qua, kiến thức đã sớm không ngắn.
Bởi vậy hắn đối với sự quyến rũ phát ra từ Lữ Xá Trung căn bản không hề gợn sóng, thậm chí trong đầu còn liên tưởng một chút, nếu là Nhị ca đối hắn cười như vậy, oa, vậy Nhị ca chẳng phải là càng yêu nghiệt, tuyệt đối không ngăn cản nổi một chút nào.
Giản Sơ Thất hoàn hồn: “Trừ mất tích A Hoa ra, các cậu còn thiếu một người, là ai?”
Dư Tuyết nói: “Là Tiểu Đào, hắn tối qua phụ trách chụp ảnh, hôm nay đi rửa ảnh.”
“Ở nơi nào rửa ảnh, các cậu biết không?”
“Biết, tôi biết.”
“Hiện tại lập tức dẫn tôi qua đó, nếu chậm có lẽ Tiểu Đào sẽ xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, những người còn lại không dám trì hoãn, sau khi an trí tốt Hứa đồng học, bọn họ liền phải rời khỏi Đại học Hoa Dương.
Lữ Xá Trung cùng Trọng Hữu Lương đi theo cùng nhau tiến đến, hiệu trưởng thì ở lại, trấn an đám học sinh vì Hứa đồng học mà hoảng sợ, bất an.
Tiểu Đào buổi sáng không có tiết học, hắn cầm máy ảnh tự mình đi rửa ảnh.
Hắn luôn luôn thích quay chụp ảnh, coi nhiếp ảnh là sở thích.
Hắn có một người chú chính là mở tiệm chụp ảnh, cho nên Tiểu Đào ngày thường thường xuyên tới chỗ này.
Hôm nay cũng vậy, chào hỏi với chú một tiếng, Tiểu Đào liền tự mình đi vào rửa ảnh.
Phòng rửa ảnh tối tăm, phát ra ánh sáng hồng, hắn một mình một người, vừa hát lẩm bẩm vừa vớt những tấm ảnh đã rửa xong ra.
Kỳ thật những tấm ảnh này vốn không cần rửa, rốt cuộc tối qua quay chụp trong thời gian tuyến tối tăm, ngay cả bóng người cũng mờ mờ ảo ảo, rửa ra một chút tác dụng cũng không có, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hoạt động chung của bọn họ, Tiểu Đào vẫn quyết định rửa ảnh ra, mang về cho các bạn học xem một chút.
Trong miệng hắn hát khúc vui vẻ, trước tiên vớt bức ảnh đầu tiên ra, đối diện với ánh sáng mỏng manh xem xét.
Sau đó, ánh mắt hắn liền đọng lại trên bức ảnh, khúc hát trong miệng cũng vì thế ngừng lại.
“Này, đây là cái gì a?” Tiểu Đào nghi hoặc nói.
Hắn lại lại gần cẩn thận nhìn nhìn, nghi ngờ là chính mình rửa ảnh không tốt.
Bức ảnh kia là một mảnh nghĩa địa đen kịt, vốn dĩ nên không nhìn ra cái gì, nhưng lúc này lại rửa ra một cái bóng dáng màu trắng.
Tiểu Đào cầm ảnh nheo mắt nhìn kỹ, hồi tưởng, a, chỗ này hình như là lúc Tiểu Trịnh đang ăn đồ cúng trước mộ bia, cái bóng dáng màu trắng này…… Dường như liền đứng bên cạnh Tiểu Trịnh, từ từ, cái bóng dáng này giống hình dạng người.
Tiểu Đào mất danh sống lưng phát lạnh, lắc đầu, lẩm bẩm: “Là ảnh rửa sai rồi đi, có đôi khi thao tác không cẩn thận, là sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ.”
Hắn đem bức ảnh này đặt ở một bên, tính toán lát nữa rửa lại một tấm, tiếp theo liền lại lần nữa cầm lấy ảnh khác kiểm tra.
Kết quả trên bức ảnh lại là có bóng dáng màu trắng, lúc này bóng dáng dường như rõ ràng hơn một chút.
Bức ảnh này là lúc trò chơi trốn tìm mới bắt đầu, Lâm Triệu đi tìm người, mà Tiểu Đào thì chụp một tấm đối diện với bóng lưng hắn.
Lúc ấy trong tay hắn còn cầm đèn pin, bởi vậy bóng dáng Lâm Triệu còn tính rõ ràng.
Mà cái bóng dáng màu trắng kia thì đi theo phía sau Lâm Triệu, không, dường như không phải, bóng dáng kia không có đi theo Lâm Triệu, tựa hồ là…… Đang nhìn hắn?
Ở xuyên qua bức ảnh xem hắn?!
Tiểu Đào bị ý nghĩ của chính mình kinh ngạc một khắc, nháy mắt da đầu tê dại, sống lưng thoát lên một luồng hơi lạnh.
“Được rồi được rồi, đừng tự mình dọa chính mình, đây là ảnh rửa kém.” Tiểu Đào lẩm bẩm nói nhỏ.
Hắn đem những tấm ảnh còn lại toàn bộ vớt ra, từng tấm từng tấm, đôi mắt lại ở thoáng nhìn khi đình trệ, giọng nói dường như bị cái gì nghẹn lại, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Chỉ vì từng tấm ảnh còn lại kia thế mà đều có một cái bóng dáng màu trắng.
Mà theo ảnh được lấy ra, mỗi một tấm bóng dáng đều đang dần dần rõ ràng, tới gần.
Cái bóng dáng màu trắng này vốn dĩ là toàn thân, sau đó là nửa người, cuối cùng ở bức ảnh càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Thẳng đến tấm ảnh cuối cùng, đầu bóng dáng kia cơ hồ chiếm cứ trọn vẹn bức ảnh, diện mạo cũng hiện ra trong mắt Tiểu Đào —— khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen kịt lại pha huyết hồng, huyết lệ tự hốc mắt chảy ra, khóe miệng toạc ra, không có hàm răng cùng lưỡi, chỗ đó mặt phảng phất là hắc động sâu không thấy đáy.
Đặc biệt là đôi mắt chảy huyết lệ kia, đang nhìn chằm chằm Tiểu Đào bên ngoài bức ảnh, ác ý tràn đầy, quỷ dị mà lại khủng bố.
Giống như nháy mắt tiếp theo, ảnh quỷ này là có thể từ bức ảnh chui ra, sau đó hai tay bóp chặt cổ Tiểu Đào, thẳng đến hắn hít thở không thông mà chết.
Tiểu Đào hiện tại liền cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, ở lúc nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng kia, hắn bỗng nhiên kêu to sợ hãi, một tay đem toàn bộ ảnh trong tay rải đi ra ngoài, tim đập kịch liệt, cả người phát lạnh.
Hắn sởn tóc gáy mà đỡ cái bàn, không dám lại lưu lại trong phòng chụp ảnh tối tăm, hắn cảm thấy nơi này âm u thật sự, nhưng ở lúc chân mềm nhũn, lảo đảo mà chạy tới cạnh cửa, hắn ngẫu nhiên thoáng nhìn tấm ảnh rơi trên bàn, phát hiện khuôn mặt quỷ trên tấm ảnh cuối cùng kia cư nhiên biến mất không thấy.
Nhưng chuyện này cũng không làm Tiểu Đào thả lỏng, ngược lại làm hắn càng thêm sợ hãi, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm bất hảo.
Hắn nhanh hơn bước chân, liền ở lúc hắn tay cầm tay nắm cửa phòng tối, một con tay lạnh băng đột nhiên đè lại vai hắn, một trận lạnh lẽo cũng thổi quét ở bên cổ hắn, hắn cảm giác có cái đồ vật liền nằm rạp ở phía sau hắn, cùng hắn chặt chẽ dán vào, mà đôi mắt đỏ như máu kia thì từ bên ác ý mà nhìn chăm chú hắn.
Đồng tử Tiểu Đào run rẩy dữ dội, cả người phát run, răng va vào nhau, lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Tay hắn dùng sức vặn tay nắm cửa, lại phát hiện làm thế nào cũng mở cửa không ra.
Cứu mạng, cứu mạng!
Tiểu Đào trong lòng tuyệt vọng hét lớn, suýt ngất xỉu.
Liền ở lúc bàn tay quỷ kia muốn dính vào trên cổ Tiểu Đào, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm trong sáng dễ nghe.
Ngay sau đó, kim quang phá cửa mà vào, Tiểu Đào nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng gào rống thê lương sợ hãi, lại ngay sau đó, cảm giác âm hàn rút lui, cửa cũng bị mở ra từ bên ngoài, gặp lại ánh sáng, Tiểu Đào rốt cuộc kiên trì không được, chân mềm mà ngã xuống đất, lắp bắp mà nói chuyện cũng khóc thành tiếng.
“Quỷ, quỷ…… Vừa rồi ô ô.” Một người con trai lớn khóc đến thật đáng thương.
Giản Sơ Thất: “Được rồi, cậu đã không có việc gì.”
Tiểu Đào không ngừng nức nở, Lâm Triệu cùng Tiểu Trịnh đỡ người dậy.
Hoàn Mộ Sâm nói: “Thất ca, vừa rồi cái kia là con quỷ làm A Hoa biến mất sao?”
“Không phải.” Giản Sơ Thất lắc đầu.
Trọng Hữu Lương nói: “Các cậu ở trong phòng thử bung dù, phương pháp gặp quỷ này thì không có gì, nếu đơn thuần chụp ảnh, cũng không sao.”
“Nhưng địa điểm chụp ảnh của các cậu lại là ở nghĩa địa, vẫn là trong lúc chơi trốn tìm cũng chụp ảnh, nếu chuyện này đều không dẫn tới quỷ hồn……”
Trọng Hữu Lương lắc đầu, thở dài một tiếng, thầm nghĩ đám học sinh này thật là người không biết không sợ.
“Tớ, tớ còn ăn đồ cúng của người chết.” Tiểu Trịnh sắc mặt trắng bệch nói.
Giản Sơ Thất: “Cậu xác thật nhiễm một chút âm khí, bất quá ăn không nhiều lắm, âm khí không tính nặng.”
“Lát nữa cậu đi mua lại một ít đồ cúng, sau đó tối qua ăn đồ cúng trước mộ bia nào, liền đem đồ vật đặt lại đó, lại chân thành xin lỗi.”
Tiểu Trịnh vội vàng liên tục gật đầu, tỏ vẻ nhất định làm.
“Vậy, vậy A Hoa đâu?”
Giản Sơ Thất sờ sờ cằm: “Buổi tối lại đi cái nghĩa địa đó, đem trò chơi chơi lại một lần, yên tâm đi, lần này có tớ, còn có hai vị đại sư này ở, các cậu sẽ không có việc gì, này, một vị Long Hổ Sơn, một vị Thiên Sư Đạo, đều là thanh niên tài tuấn đó nha.”
Đến trên đường, Lữ Xá Trung đã giới thiệu hắn và Trọng Hữu Lương với Giản Sơ Thất, còn hỏi Giản Sơ Thất xuất thân từ phái nào.
Giản Sơ Thất nói hắn không môn không phái, sau đó ánh mắt Lữ Xá Trung liền càng nóng rực, nhưng xuất phát từ trước mắt còn có chuyện chưa giải quyết xong, cho nên hắn vẫn chưa mạo muội đưa ra lời mời với Giản Sơ Thất, hơn nữa, hắn còn muốn xem bản lĩnh Giản Sơ Thất rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
“Quá khen quá khen, Sơ Thất đệ đệ cũng không kém cạnh chút nào.” Lữ Xá Trung cười tủm tỉm nói: “Muốn nói thanh niên tài tuấn, Sơ Thất đệ đệ mới càng trẻ tuổi.”
“Hơn nữa, những việc này còn đều là cậu giải quyết, tôi cùng Hữu Lương không ra tay bao nhiêu.”
Giản Sơ Thất: Người này thật tự quen thuộc.
Nhưng người ta rốt cuộc không có ác ý, chỉ là xưng hô bình thường, hắn cũng không dám nói cái gì.
Giản Sơ Thất kéo khóe miệng cười cười với Lữ Xá Trung, phảng phất như tiểu mèo qua loa với người, mắng một tiếng nha liền không phản ứng.
Hắn quay đầu nói với Tiểu Trịnh, Lâm Triệu và những người khác: “Làm trò chơi phải có thủy có chung (bắt đầu và kết thúc), trò chơi tối qua của các cậu căn bản là chưa hoàn thành.”
“Mèo đen chạy đi, giúp các cậu tìm ra quỷ, nhưng các cậu hiển nhiên cũng không ý thức được tính chân thật của nội dung trò chơi này, lầm tưởng quỷ là A Hoa.”
“Mà A Hoa thật sự lại bị quỷ ẩn giấu rồi, các cậu cũng không đi tìm hắn.”
“Nếu tối nay lại không nhanh chóng tìm thấy A Hoa nói, hắn dữ nhiều lành ít.”
“Hơn nữa tối nay, các cậu phải đem trò chơi không hoàn thành kia tiếp tục hoàn thành.”
Buổi tối, gần nửa đêm, bọn họ lại lại lần nữa đi vào cái nghĩa địa tối qua kia.
Lần này, bởi vì Hứa đồng học vắng mặt, cho nên Giản Sơ Thất làm Hoàn Mộ Sâm tham gia vào.
“Các cậu chơi lại một lần, tôi cùng Lữ tiên sinh, Trọng tiên sinh không tiện tham dự, rốt cuộc chúng tôi là người trong Huyền môn, cùng người thường bất đồng, quỷ nếu cảm giác được, rất có thể không dám ra.”
“Còn hai lá bùa này cậu mang theo trên người.” Giản Sơ Thất đưa cho Hoàn Mộ Sâm hai lá bùa đã viết xong từ sớm, nói: “Một lá sẽ mơ hồ giới tính của cậu, làm quỷ nghĩ lầm cậu là Hứa đồng học tham gia trò chơi tối qua, một lá là thay thế mèo đen dùng, cậu cầm lá bùa này, liền tương đương với ôm mèo đen.”
Lá bùa này lại là dùng mực họa một con mèo hình dạng, nhưng nét bút rất giản dị.
Bất quá Hoàn Mộ Sâm thì chưa từng nghi ngờ tác dụng của lá bùa này.
Thất ca hắn ra tay, chất lượng vẫn là có bảo đảm.
Nhưng có bảo đảm về có bảo đảm, muốn cùng quỷ chơi trò chơi, Hoàn Mộ Sâm nào có không sợ hãi.
Không chỉ hắn, những người còn lại cũng sắc mặt tái nhợt, có người còn run lên.
Lâm Triệu nhỏ giọng an ủi Dư Tuyết, làm nàng đừng sợ, mặc dù chính bản thân hắn giọng nói cũng run rẩy.
Dư Tuyết xem xét Lâm Triệu, bỗng nhiên cười nói: “Lâm thiếu gia, tuy rằng hiện tại nói những lời này có chút đột ngột, nhưng tôi cảm thấy giờ khắc này lại là thích hợp.”
Dưới biểu tình hơi nghi hoặc của Lâm Triệu, nàng nói: “Tôi thích cậu, chờ chuyện này kết thúc sau, chúng ta, chúng ta có muốn ở bên nhau thử xem?”
Dư Tuyết dù lớn mật rộng rãi đến mấy, khi nói loại lời này vẫn là xấu hổ.
Nàng cắn môi, sắc mặt ửng hồng, nhưng ánh mắt lại không tránh không né mà nhìn về phía Lâm Triệu.
Nàng kỳ thật đã sớm chú ý tới Lâm Triệu.
Lâm Triệu sẽ trộm nhìn nàng, đối với nàng âm thầm đỏ mặt, mỗi lần cùng nàng ngẫu nhiên nói chuyện mấy câu sau, liền sẽ phi thường vui vẻ, biểu tình đều hiển lộ trên mặt, thật là rõ ràng làm người ta không thể bỏ qua.
Vừa mới bắt đầu Dư Tuyết vô cảm đối với Lâm Triệu, nhưng sau này lại cảm thấy tại sao lại có người hay xấu hổ như vậy, dần dà, nàng đối với Lâm Triệu cũng tò mò lên.
Trong lúc Lâm Triệu lặng lẽ xem nàng, nàng cũng đang âm thầm quan sát Lâm Triệu, càng là hiểu biết liền càng không khó sinh ra hảo cảm.
Lâm Triệu giờ phút này quả thực hạnh phúc không thôi, mộng tưởng trở thành sự thật, vẫn là cô gái mình thích chủ động tỏ tình với hắn!
“Tớ, tớ nguyện ý!” Lâm Triệu hô lớn.
Ánh mắt mọi người tụ tập qua, Dư Tuyết lúc này mặt đỏ bừng.
Giản Sơ Thất nhìn thấy bong bóng hồng ngọt ngào giữa hai người, nghiêng nghiêng đầu, trong lòng giống như có thứ gì bị chạm động một chút.
Tựa hồ nói một cái yêu đương, rất không tồi bộ dáng……
Hoàn Mộ Sâm bĩu môi: Thằng nhóc Lâm Triệu này, sợ là lát nữa chơi trò chơi một chút cũng không sợ hãi đi, sách, yêu đương thượng não (say tình).
Giản Sơ Thất, Lữ Xá Trung cùng Trọng Hữu Lương ba người rời khỏi nghĩa địa.
Tiểu Đào đứng tại chỗ, trong tay vẫn cầm một cái máy ảnh, nhưng sẽ không quay chụp, chỉ là làm bộ mà thôi.
Hắn chính là bị dọa sợ rồi, ký ức khủng bố trong phòng chụp ảnh sợ là đời này đều sẽ không quên.
Lúc này hắn cố gắng chống đỡ, nghe Lâm Triệu đếm xong 50 cái số, sau đó xoay người tìm người.
Tiểu Đào nuốt nuốt nước miếng, thì thầm: “Cậu, cậu tìm nhanh lên, tớ một mình ở chỗ này sợ.”
“Ừm, hắc…… Được.” Lâm Triệu thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Hắn còn đắm chìm trong niềm vui người mình thích thế mà cũng thích hắn, không kiềm chế được.
Tiểu Đào: “……”
Hắn thật muốn đá bay cái lương khô (tình yêu) lạnh lùng này, có thể hay không nghiêm túc một chút, bọn họ đây là muốn cùng quỷ chơi trò chơi!
Động tác tìm người của Lâm Triệu nhanh chóng, chỉ lát sau, những người trốn đi liền đều bị hắn tìm được rồi.
Sau đó, hắn dựa theo lời Giản Sơ Thất dặn dò nói: “A Hoa, chỉ còn lại A Hoa không tìm thấy, hắn ở đâu?”
Hoàn Mộ Sâm liền cảm giác lá bùa trong tay nóng lên, ngay sau đó một tiếng mèo kêu thê lương vang lên.
“Meo ——”
Lá bùa cháy, một con mèo đen mờ ảo tự trên lá bùa nhảy ra, sau đó tiêu tán ở giữa không trung.
Hoàn Mộ Sâm trừng lớn đôi mắt.
Những người còn lại cũng vì thế kinh hãi.
Ngọa tào, mèo, mèo thế mà từ trên lá bùa trở thành sự thật!
Giản đồng học bản lĩnh thật là lợi hại!
Hắn cư nhiên còn có bản lĩnh bậc này!
Liền ở sau khi mèo đen biến mất, một bóng người tự trong rừng cây đi ra, chính là A Hoa “không tìm thấy”.
Hoàn Mộ Sâm, Lâm Triệu và những người khác nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng sợ hãi đứng tại chỗ.
Bọn họ không thể lùi bước, A Hoa còn chờ bọn họ đi cứu đâu.
“Các cậu sao không đi tìm tớ, còn phải tớ tự mình ra.” A Hoa biểu tình bình thường, cười nói với bọn họ.
Hắn biểu hiện như người thường, ai có thể biết hắn kỳ thật không phải A Hoa, mà là quỷ ngụy trang đâu.
Hoàn Mộ Sâm nhớ rõ lời Giản Sơ Thất nói, sau khi quỷ ngụy trang thành A Hoa xuất hiện, các cậu cứ xem như không nhìn thấy hắn, không cần nhìn thẳng hắn, càng không cần nói chuyện với hắn, tiếp tục tìm kiếm A Hoa thật sự, nhớ kỹ, nhất định không thể đối thoại với A Hoa ngụy trang này.
Vì thế, Hoàn Mộ Sâm nói: “A Hoa cũng không biết trốn ở nơi nào, chúng ta giúp cậu đi tìm đi.”
“Được, hướng bên kia tìm một chút.” Lâm Triệu nói.
Dư Tuyết: “Mọi người cùng nhau, đem A Hoa tìm ra.”
Quỷ A Hoa sắc mặt đổi đổi, thêm vài phần xanh trắng, hắn tiếp tục nói: “Tớ ở chỗ này mà, thời gian đã đã khuya rồi, chúng ta trở về đi.”
“Các cậu không quen tớ sao? Tớ là A Hoa mà, đi thôi, chúng ta nên về nhà đi.”
Hoàn Mộ Sâm và những người khác không phản ứng hắn, lo chính mình bắt đầu tìm kiếm trong nghĩa địa.
Quỷ A Hoa đi theo bên cạnh bọn họ, không ngừng nói chuyện, nhưng lại không ai để ý tới.
Dần dần, thân thể quỷ A Hoa bắt đầu xuất hiện biến hóa —— mặt hắn chậm rãi đã không còn dáng vẻ hơi thở người sống, thân thể cũng trở nên trong suốt, gót chân nhón, biểu tình tê dại, ánh mắt khủng bố, hắn nhìn chằm chằm Hoàn Mộ Sâm và những người khác, dần dần không mở miệng nữa.
Mà Hoàn Mộ Sâm thì cảm giác xung quanh thân thể càng ngày càng lạnh, âm khí tràn ngập.
Hắn trong lòng thầm niệm, Thất ca sao còn không xuất hiện, sao còn không xuất hiện, mau tới a, con quỷ này vừa thấy chính là muốn nổi giận.
Má ơi, thật đáng sợ.
“A Hoa, A Hoa cậu ở nơi nào a?”
“A Hoa, chúng tớ tới tìm cậu.”
“Chúng tớ nhất định sẽ tìm ra cậu, A Hoa cậu chờ chúng tớ!”
Mặc dù Tiểu Trịnh, Dư Tuyết bọn họ hết sức sợ hãi, nhưng nghĩ đến A Hoa bị quỷ hồn này giấu đi, nói không chừng sợ hãi hơn bọn họ, bọn họ liền từ đáy lòng sinh ra một luồng dũng khí, bọn họ nhất định phải cứu A Hoa!
Con quỷ kia thấy lừa không được Hoàn Mộ Sâm, Lâm Triệu và bọn họ, cuối cùng rốt cuộc hiện ra khuôn mặt thật, thân quỷ mặt quỷ, thanh âm cũng trở nên âm trầm trầm.
“Hì hì, các cậu tìm không thấy hắn, ở lại bồi ta đi, chúng ta tiếp tục chơi.”
Nói, quỷ A Hoa liền muốn đánh tới hướng Hoàn Mộ Sâm và những người khác.
Hoàn Mộ Sâm nhịn không được hô lớn: “Thất ca cứu mạng a!”
Thoáng chốc, một trận tiếng chuông pháp thanh thúy vang lên, sóng âm chấn động, một bó kim quang bắn nhanh mà đến, lập tức liền xuyên thủng thân thể quỷ hồn.
Theo ảnh quỷ thê thảm tiêu tán, bóng dáng Giản Sơ Thất cùng Lữ Xá Trung, Trọng Hữu Lương cũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hoàn Mộ Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Thất ca, nếu con quỷ này xuất hiện, kế tiếp chúng ta làm sao tìm A Hoa?”
Trọng Hữu Lương nói: “Quỷ hồn tiêu tán, phép che mắt cũng liền biến mất, người bị quỷ giấu đi liền sẽ dễ tìm hơn nhiều.”
“Vậy tôi liền lấy đồng tiền bói toán……”
“Không cần, tôi biết A Hoa ở đâu.” Giản Sơ Thất nói.
Trọng Hữu Lương kinh ngạc.
Lữ Xá Trung cũng nhướng mày.
“Mới tiêu diệt quỷ hồn này, Sơ Thất đệ đệ liền tìm được A Hoa?”
Giản Sơ Thất xem hắn: “Đúng vậy, chuyện này có gì khó.”
Hắn ra hiệu Hoàn Mộ Sâm, Lâm Triệu và những người khác đi theo hắn qua.
Trọng Hữu Lương nhịn không được thì thầm với Lữ Xá Trung: “Vị tiểu huynh đệ này rốt cuộc sư từ nơi nào, thật là lợi hại a.”
“Người thừa kế Long Hổ Sơn này của cậu cùng truyền nhân Thiên Sư Đạo này của tôi ở trước mặt vị tiểu huynh đệ này tựa hồ có chút không đủ để xem a.”
“Đúng vậy, thật là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.” Lữ Xá Trung cũng không khỏi cảm thán một phen.
“May mắn chúng ta không bày ra cái giá chính phái trước mặt hắn, bằng không mặt mũi đều nên bị giẫm lên lòng bàn chân.”
Người trong nghề xem môn đạo, chính vì Giản Sơ Thất làm cái gì cũng đơn giản như thế, nhẹ nhàng bâng quơ, bọn họ mới ý thức được người này lợi hại đến mức nào.
Cũng chính vì ý thức được điểm này, bọn họ mới càng thêm cảm thấy không thể tưởng tượng, thiếu niên này rốt cuộc nhảy ra từ đâu, trước đây chưa từng nghe nói qua.
Trọng Hữu Lương liếc hắn một cái, trêu chọc nói: “Hóa ra người thừa kế Long Hổ Sơn này của cậu còn có cái giá à.”
Lữ Xá Trung: “Ha ha ha muốn có, nhưng vẫn luôn không bày ra được.”
Hai người cũng đi theo phía sau, xem Giản Sơ Thất tìm đến một chỗ trước mộ bia.
“A Hoa liền ở tại mộ này, nhanh chóng đào.”
Lúc trước có quỷ che mắt, giấu A Hoa, cho nên ở nghĩa địa cũng không dễ tìm.
“Cái gì?!” Những người còn lại giật mình kinh hãi.
Người bị nhốt trong mộ, kia còn có thể sống?!
Bọn họ không dám trì hoãn, vội vàng mang theo những cái xẻng đã chuẩn bị tốt cùng các công cụ khai quật.
Trách không được Giản đồng học làm cho bọn họ chuẩn bị tốt xẻng cùng các công cụ khác, hóa ra A Hoa lại bị quỷ giấu ở chỗ này.
Rất nhanh, đất bị đào lên, một cái quan tài sơ sài lộ ra.
Bọn họ hợp lực đẩy ra nắp quan tài, bên trong quả nhiên nằm A Hoa.
Chỉ là khuôn mặt A Hoa lúc này lại phi thường tái nhợt, lộ ra một luồng sắc thái người chết.
Ngón tay Tiểu Trịnh run rẩy mà xem xét ở phía dưới mũi A Hoa, sau đó một mông ngã ngồi trên mặt đất run giọng nói: “A, A Hoa hắn, hết thở!”
“Cái gì?!”
“Không có khả năng!”
“A Hoa sao lại chết.”
“Không, tớ không tin.”
Những người khác thử xem, nhưng A Hoa không chỉ có ngực đã không còn phập phồng, chỗ chóp mũi cũng xác thật đã không có hô hấp.
Dư Tuyết đỏ hốc mắt, nức nở nói: “Đều tại chúng ta, đều tại chúng ta, nếu không phải……”
Tiểu Trịnh vò đầu bứt tóc, cũng khóc rống nói: “Là lỗi của tớ, nếu không phải tớ trước hết đề nghị, A Hoa cũng sẽ không chết.”
“Không, chúng tớ cũng có lỗi.” Những người còn lại cũng khóc.
Trong lúc nhất thời, trước mộ bia bi thương một mảnh.
Hoàn Mộ Sâm thở dài một tiếng.
Lữ Xá Trung xem xét tình huống A Hoa, cũng là tiếc nuối thở dài.
Hắn đối với Trọng Hữu Lương lắc đầu, thì thầm: “Chúng ta tới quá muộn, hắn, xác thật đã không cứu.”
Trọng Hữu Lương tiếc hận.
Lúc này, Giản Sơ Thất nói: “Xem ra các cậu vẫn là có thể biết hối cải, lần này coi như là một cái bài học, các cậu về sau ngàn vạn phải nhớ kỹ, đối với vô tri giữ gìn kính sợ, không cần dễ dàng đụng chạm cùng nếm thử.”
Hoàn Mộ Sâm: “Thất ca, ý của cậu là?”
“Tớ có biện pháp cứu A Hoa trở về.” Giản Sơ Thất nói: “Ba hồn bảy phách hắn còn chưa rời đi thân thể bao lâu, hơi thở cùng yết hầu vẫn còn tồn tại một sợi sinh khí, chưa hề tiêu tán, có thể cứu chữa.”
“Thật vậy chăng? Giản đồng học!” Lâm Triệu kinh hỉ nói.
“A Hoa được cứu rồi!”
“Giản đồng học, cậu thật sự có thể cứu A Hoa sao?!”
Lữ Xá Trung cùng Trọng Hữu Lương kinh sợ mà liếc nhau.
Giản Sơ Thất: “Văn tự cũng là một loại lực lượng, dáng vẻ thư sinh, khí chất đọc sách, hạo nhiên chính khí.”
“A Hoa có thích đọc sách không? Hiện tại đọc cho hắn nghe, triệu hồi ba hồn bảy phách hắn, có cổ mạch văn này dẫn đường, A Hoa sẽ tìm về.”
Tiểu Trịnh lập tức nói: “Có, A Hoa thích đọc chút thi tập, thích nhất sách là……”
“Vậy đọc cho hắn nghe, thanh âm càng lớn càng tốt.”
“Vâng, chúng em đã biết.” Tiểu Trịnh lau lau nước mắt, đứng lên nói: “Các bạn học, tớ khởi đầu, mọi người cùng nhau đọc.”
“Được.”
“Chúng ta nhất định sẽ cứu A Hoa trở về!”
“Giản đồng học, cảm ơn cậu.”
Những người còn lại đi theo Tiểu Trịnh đứng lên, đợi hắn ngẩng đầu lên sau, thanh âm trong trẻo vang dội mà đi theo cùng nhau niệm tụng.
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang vọng nghĩa địa, lập tức liền xua tan cảm giác âm u khủng bố của nghĩa địa.
Một tiếng tiếp theo một tiếng, tựa hồ thật sự có một cổ lực lượng đang ngưng tụ.
Giản Sơ Thất đặt tay ở trên ngực A Hoa, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ cũng đang làm gì đó.
Lữ Xá Trung nhìn kỹ, bên tai phảng phất vang lên một trận tiếng chuông, nhưng cẩn thận nghe, lại giống như không có gì.
Hắn cảm giác âm khí xung quanh này nồng đậm một khoảnh khắc, lại nhanh chóng tiêu tán, ngay sau đó, ngực A Hoa liền dần dần có phập phồng.
Ở lúc cảm nhận được trong lòng bàn tay phía dưới ngực có độ ấm sau, Giản Sơ Thất liền dịch tay ra.
Mà A Hoa cũng chậm rãi mở mắt, yếu ớt mà há miệng thở dốc: “Tớ, tớ đây là làm sao vậy?”
Ngay sau đó, thanh âm kinh hỉ của Lâm Triệu, Tiểu Trịnh và những người khác ồ ạt mà vang lên.
Lữ Xá Trung tán thưởng nói: “Sơ Thất đệ đệ, cậu thật đúng là làm tôi không tưởng được.”
Thế mà còn có người có thể ngưng tụ lại ba hồn bảy phách, nếu bị đám lão già Long Hổ Sơn kia biết được, nhất định sẽ tìm mọi cách đem người quải trở về.
Đến lúc đó, nói không chừng người thừa kế Long Hổ Sơn này của hắn còn phải đổi người làm.
Bất quá, nếu thật sự là như vậy, hắn Lữ Xá Trung cũng chịu phục, rốt cuộc hắn không làm được loại chuyện này.
Giản Sơ Thất cười rụt rè, hếch hếch cái cằm nhỏ, đối với sự khích lệ như vậy, hắn luôn luôn là không keo kiệt kiêu ngạo tiếp nhận.
Rốt cuộc, hắn chính là lợi hại như vậy, có bản lĩnh như vậy, những người khác xứng đáng khích lệ hắn, hắc hắc.
Thấy Giản Sơ Thất như vậy, mức độ yêu thích của Lữ Xá Trung đối với hắn nhịn không được lại tăng thêm một tầng.
Thật đáng yêu.
A Hoa không có việc gì, bọn họ cũng rời khỏi nghĩa địa, phải đi về nghỉ ngơi.
Mới ra khỏi cửa nghĩa địa, Giản Sơ Thất liền nhìn thấy bóng người đang chờ đợi ở xa tiền, ánh mắt hắn sáng lên, kinh hỉ nói: “Nhị ca!”
Hoàn Mộ Sâm cũng hô với người kia một tiếng: “Anh, anh đến rồi!”
Hai người cùng chạy tới.
Muốn cứu người ở nghĩa địa, nửa đêm, đến hơn nửa đêm mới có thể về nhà, Giản Sơ Thất khẳng định phải nói với Chu Ngọc Lan còn có Hoàn Mộ Hoành một tiếng.
Đối với Chu Ngọc Lan chính là lấy cớ, nói tối nay muốn ở nhà Nhị ca ngủ, đối với Hoàn Mộ Hoành chính là thông báo địa điểm.
Hiện tại, Hoàn Mộ Hoành tới đón người về nhà.
Hai người đồng thời chạy tới, ánh mắt Hoàn Mộ Hoành lại chỉ nhìn thấy Giản Sơ Thất.
Anh mở rộng hai tay, chặt chẽ đem cái tiểu pháo nhỏ xông tới này đón vào trong lòng ngực, cũng cười nhẹ nói: “Thất Thất, về nhà đi.”
“Ừm.” Giản Sơ Thất ở trong lòng ngực Hoàn Mộ Hoành cọ cọ, ngáp một cái, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, dính dính mà làm nũng nói: “Nhị ca, em mệt mỏi rồi đó.”
Bộ dáng này, lại một chút cũng không có bóng dáng đáng tin cậy vừa rồi ở nghĩa địa, giống một con mèo dính người, lộ ra cái bụng mềm mại mặc người vuốt ve.
Lữ Xá Trung kinh hỉ mà nhìn, chỉ cảm thấy Giản Sơ Thất chọc trúng trái tim hắn.
Ồ, người này là Nhị ca của hắn à, vậy sau này hắn cũng đi theo kêu Nhị ca.
Lữ Xá Trung âm thầm cân nhắc.
Hoàn Mộ Sâm bên này lại là xấu hổ, phi thường xấu hổ.
Hắn thật là dư thừa a! Làm gì đi theo cùng nhau chạy tới.
Anh hắn quả thực xem hắn như không khí! Ngay cả ánh mắt cũng chưa cấp, lực chú ý tất cả đều ở trên người Thất ca.
Cánh tay Hoàn Mộ Sâm ở giữa không trung xấu hổ mà lắc lư hai cái, cuối cùng đáng thương vô cùng mà buông xuống, mặt đầy oán niệm.
Tuyệt, anh ruột hắn thật tuyệt!
Hắn không chỉ là không khí, vẫn là cái đại oan gia đi.
Hoàn Mộ Sâm méo miệng, hắn còn có thể làm sao bây giờ, không phải là tha thứ cho người ta.
Rốt cuộc, hắn cũng không dám lỗ mãng với anh hắn, ai, hắn thật khổ.