Chương 63
Sáng sớm hôm sau, Giản Sơ Thất chóng mặt nhức đầu mà ngồi dậy từ trên giường, tóc tai bù xù, thần sắc mơ hồ, vì say rượu, hắn mất khoảng nửa phút thời gian mới dần dần hồi tưởng lại sự việc xảy ra đêm qua.
Hắn cùng học sinh Hoa Dương cùng với Lữ Xá Trung, Trọng Hữu Lương ăn cơm xong, cùng Nhị ca về nhà, sau đó…… Sau đó!
Giản Sơ Thất giống như con mèo bị kinh hãi mà trợn tròn đôi mắt, thoáng chốc hồi tưởng lại tất cả, bao gồm một số chi tiết khẩu, lưỡi tương dung (môi lưỡi quấn quýt).
Cảm giác nóng rực đêm qua dường như kéo dài tới hôm nay, khiến gò má Giản Sơ Thất trong nháy mắt đỏ bừng một mảng, vành tai cũng phím hồng (hồng hồng), đầu phảng phất muốn bốc khói.
Hắn nắm cổ áo cúi đầu xem xét, không có việc gì, Nhị ca giống như đưa hắn lên giường xong liền rời đi.
Nhưng, nhưng chuyện sau khi uống rượu tối qua tuyệt đối không phải nằm mơ a! Bởi vì trên môi hắn phảng phất còn tàn lưu cảm giác nghiền áp, gặm cắn tối qua.
Giản Sơ Thất tức khắc nhảy dựng trên giường, quay cuồng một cái, cả người cuộn tròn, vùi đầu giữa hai tay, quỳ gối trên nệm mềm mại hét to không tiếng động ——‘ a a a a a! ’
Nhị ca, Nhị ca nói hắn tâm duyệt hắn, cho nên, là cái loại thích kia sao? Là, là bắt đầu từ khi nào đâu?
Giản Sơ Thất hò hét nửa ngày, suy nghĩ hồi lâu, đầu mới chậm rãi nâng lên, ánh mắt ướt dầm dề, gò má ửng đỏ, môi có dấu vết bị chính mình cắn qua, có thể thấy được mức độ rối rắm.
Hắn ghé vào trên giường, ngón tay cào họa tiết được khâu vá tỉ mỉ trên khăn trải giường, thẳng đến khi nó bị cào bung chỉ nhếch lên, sau đó hoàn hồn, thầm nghĩ đây là khăn trải giường của Nhị ca, lại chột dạ mà vuốt phẳng.
Sau đó, hắn ý thức được trước mắt có một nan đề, đó chính là, có nên hay không rời giường ra cửa?
“Đi ra ngoài…… Phải đối mặt Nhị ca đi.” Giản Sơ Thất thì thầm nhỏ giọng.
Hắn nhưng không có quên câu nói Nhị ca để lại trước khi đi tối qua —— “Ngày mai, Thất Thất lại nói với Nhị ca một lần.”
Nói cái gì? Giản Sơ Thất mặt đỏ hồng mà nghĩ, chẳng lẽ Nhị ca chỉ muốn nhận được một đáp án chính xác ở chỗ hắn?
Đúng lúc này, cửa bị nhẹ nhàng gõ vang.
Giản Sơ Thất sợ tới mức thiếu chút nữa chui vào ổ chăn.
Nhưng thanh âm vang lên ngoài cửa lại là Trần Tứ: “Thất thiếu gia, ngài tỉnh chưa? Nên xuống lầu ăn cơm.”
“Đúng rồi, Nhị gia bảo tôi hỏi ngài có đau đầu không, có cần canh giải rượu không.”
Giản Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải Nhị ca a.
Nhưng trong lòng không biết vì sao, vô cớ có chút tiểu mất mát.
Hắn nói: “Tỉnh, đi ra ngay, chuẩn bị cho tôi một chén đi.”
“Vâng.” Trần Tứ trả lời.
Chỉ lát sau, tiếng bước chân rời xa.
Giản Sơ Thất cọ xát một lát mới dậy, ra cửa, xuống lầu.
Sau đó hắn đứng ở trên cầu thang nhìn xuống, Hoàn Mộ Hoành liền ngồi ở trên sofa, áo mũ chỉnh tề, hoàn toàn không giống tối hôm qua, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh cùng ngực, một bộ gợi cảm, mị lực vô hạn phóng thích bộ dáng.
Nghe thấy thanh âm, Hoàn Mộ Hoành ngẩng đầu, mày đẹp sâu thẳm trùng hợp đối diện với Giản Sơ Thất.
Giản Sơ Thất giống như con mèo bị kinh hãi toàn bộ xù lông vậy, cái đuôi vô hình phía sau dựng thẳng lên cao, cả người lập tức lùi lại hai bước.
Ngay sau đó hắn di chuyển bước chân ngang, muốn né tránh tầm mắt Hoàn Mộ Hoành, đỉnh gò má đỏ bừng đổi sang một phương hướng khác xuống lầu.
Hoàn Mộ Hoành thì không ép hắn, hơi rũ đôi mắt, uống ngụm trà.
Nhưng không biết như thế nào, bầu không khí quanh thân có chút trầm thấp.
Giản Sơ Thất xem xét, thế mà vô cớ sinh ra một chút cảm giác hắn giống như bắt nạt Nhị ca, hơi không đành lòng.
Không phải, nói đạo lý, tối qua là ai bắt nạt ai a.
Hắn bĩu bĩu môi, dưới sự tiếp đón của Trần Tứ, đi đến trước bàn uống canh giải rượu.
Trần Tứ lặng lẽ nhìn nhìn chủ nhà bọn họ, lại xem một chút dáng vẻ của Thất thiếu gia, trong lòng ý vị thâm trường, có, tình, huống!
Chủ nhà cùng Thất thiếu gia tối qua tuyệt đối phát sinh điểm gì đó!
Rốt cuộc sáng nay, Chủ nhà cư nhiên phá lệ đơn độc ở tại một gian chưa từng dùng qua phòng khách, mà Thất thiếu gia dậy sớm cũng không cùng Chủ nhà chủ động nói chuyện, không khí giữa hai người cổ quái lại ngượng ngùng, chậc chậc, chẳng lẽ Chủ nhà làm chuyện không thể miêu tả đối với Thất thiếu gia đi?
Trần Tứ không khỏi hét to trong lòng, Chủ nhà bọn họ rốt cuộc nhịn không được?!
“Thất thiếu gia, còn uống nữa không?” Thấy Giản Sơ Thất uống xong một chén, Trần Tứ hỏi.
Giản Sơ Thất lắc đầu: “Không uống.”
Canh giải rượu mùi vị quái quái, hắn không thích uống.
Trần Tứ liền nói trong phòng bếp còn giữ ấm cơm sáng.
“Không ăn, tôi……” Không có khẩu vị.
Giản Sơ Thất vừa trả lời vừa xoay người.
Nhưng mà hắn chưa từng dự đoán được Hoàn Mộ Hoành không biết đã đi tới phía sau hắn từ lúc nào, hắn vừa chuyển lại đây, vừa lúc đụng vào trong ngực Hoàn Mộ Hoành, giọng nói liền cũng nghẹn ở cổ họng, ngay sau đó đã bị đè lại bả vai, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp.
“Thất Thất.” Hoàn Mộ Hoành mở miệng, như đang muốn nói gì.
Giản Sơ Thất lập tức nói: “Nhị Nhị ca, em phải về nhà một chuyến, mẹ em khẳng định nhớ em rồi!”
Dứt lời, hắn chạy nhanh đến trước cửa, đổi giày, mở cửa, chạy đi, liền mạch lưu loát (một mạch trôi chảy).
Trần Tứ cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Chủ nhà bọn họ, thầm nghĩ, Nhị gia còn gánh thì nặng mà đường thì xa (vất vả) a.
Chờ chạy ra Hoàn gia, Giản Sơ Thất mới nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa trái tim nhỏ đang đập bang bang.
Nói thật, hắn lúc này đối mặt Nhị ca thật sự là căng thẳng vô cùng, cần phải hoãn một chút mới được.
Giản Sơ Thất hiện tại trong óc một cuộn chỉ rối, như là sợi len dây dây dưa dưa phân không rõ ràng.
Hắn trở về nhà, trùng hợp, Thẩm Dung Phong cùng Thẩm Thiều cũng ở đó.
Sự tình Thẩm gia hiện giờ đã giải quyết gần như xong, rốt cuộc có Hoàn gia hỗ trợ.
Hơn nữa, thủ đoạn Thẩm Dung Phong cũng cao, chút kỹ xảo của Thẩm phụ còn chưa đủ xem.
Bởi vậy, lần này tới, Thẩm Dung Phong là muốn nói cho Thẩm Thiều kết quả cuối cùng có liên quan tới Thẩm phụ.
Thẩm phụ có con ngoài giá thú khác, người tình của hắn chính là vợ của huynh đệ hắn, huynh đệ hắn dương nuy, vợ con hắn nuôi dưỡng tất cả đều là của Thẩm phụ, chuyện này tất nhiên muốn vạch trần ra ngoài, để cho tộc thúc Thẩm gia cũng biết được một chút Thẩm phụ rốt cuộc là người như thế nào, mấy năm nay tất cả đều là giả vờ, mục đích chính là muốn có được sản nghiệp Thẩm gia, mà danh tiếng tốt Thẩm phụ kinh doanh nhiều năm đương nhiên cũng muốn vứt đi toàn bộ.
Thẩm Dung Phong tự nhận không phải người tốt gì, trong lòng hắn chỉ chứa được một mình Thẩm Thiều.
Chặt cỏ cần phải trừ tận gốc, để tránh cho sau này con ngoài giá thú của Thẩm phụ tới tìm phiền phức cho Thiều Thiều, để diệt trừ hậu họa, Thẩm Dung Phong thiết kế cho con ngoài giá thú của Thẩm phụ chọc phải phiền phức.
Đơn giản, đứa con ngoài giá thú kia cũng không phải người tốt lành gì, ăn uống, chơi gái, cờ bạc mọi thứ đều có, còn thường xuyên đi nhà thổ, Thẩm Dung Phong sử dụng chút thủ đoạn, khiến cho con ngoài giá thú của Thẩm phụ rơi vào bẫy rập, sau đó bị người ta đánh một trận hiểm độc, chờ phát hiện khi, người sớm đã hấp hối, đưa đi cấp cứu trên đường, người liền không còn.
Thẩm phụ tự nhiên là đau lòng muốn chết, kinh hãi cuồng nộ, sao có thể không biết là ai ra tay.
Hắn muốn cùng Thẩm Dung Phong cá chết lưới rách, nhưng cũng không nghĩ xem hắn có phải là đối thủ của Thẩm Dung Phong không.
Mấy năm nay Thẩm Dung Phong bố trí đã lâu ở nơi tối tăm, hắn biết bí mật của Thẩm phụ, nhưng Thẩm phụ lại không biết hắn không phải con ruột hắn, một chút sự tình căn bản không đề phòng Thẩm Dung Phong, hai bên so sánh, ai chiếm thượng phong vừa xem là hiểu.
Vì thế, sự “cá chết lưới rách” của Thẩm phụ liền ít nhiều có vẻ có chút buồn cười.
Kết cục cuối cùng tự nhiên là Thẩm phụ thân bại danh liệt, kết thúc bằng việc bị đuổi ra Tuy Thành.
Thẩm Dung Phong nói với Thẩm Thiều chính là, Thẩm phụ cùng với người tình, huynh đệ hắn tất cả đều bị đuổi ra Tuy Thành.
Nhưng hắn không nói chính là, hắn ở ngoài Tuy Thành còn chuẩn bị phương án dự phòng, nói vậy không dùng được bao lâu, những người này liền sẽ chết trong tay một đám đạo phỉ, chết không toàn thây.
Rốt cuộc, Thẩm Dung Phong rất là hào phóng, ở trước khi Thẩm phụ cùng những người khác bị đuổi đi, hắn cho bọn họ một khoản tiền lớn.
Thẩm phụ còn tưởng rằng Thẩm Dung Phong “không đành lòng” “lòng dạ đàn bà”, không nghĩ tới, đây là tiền mua mạng của bọn họ.
Chuyện này, Trần Tam cũng biết, Hoàn Mộ Hoành bảo Trần Tam giúp Thẩm Dung Phong chiếm được Thẩm gia và hoàn toàn khống chế, chuyện Thẩm phụ tự nhiên cũng không lừa được hắn, hắn còn tham dự toàn bộ quá trình, đối với Thẩm Dung Phong rất là thưởng thức, người này tàn nhẫn độc ác, nhổ cỏ tận gốc, bề ngoài ôn hòa, giỏi ngụy trang, nhưng lại một lòng chân tình đối với tiểu thiếu gia Thẩm gia.
Giờ khắc này, Thẩm Dung Phong đi vào Thượng Hải tìm Thẩm Thiều.
Thẩm Thiều ngồi ở trên sofa, hắn quỳ nửa gối ở trước mặt Thẩm Thiều, nắm lấy một bàn tay Thẩm Thiều, rũ mắt, thành kính mà hôn lên mu bàn tay Thẩm Thiều.
Tiếng nói nhỏ của Thẩm Dung Phong truyền vào tai Giản Sơ Thất ——
“Thiều Thiều, tiểu thiếu gia của tôi, trở về đi.”
“Thẩm gia là của em, tôi, cũng là của em, vĩnh viễn ở bên nhau với Ca ca được không.”
Thẩm Dung Phong ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thiều ánh mắt si mê, vươn tay, vuốt ve trên mặt Thẩm Thiều.
Mà Thẩm Thiều xấu hổ mà nắm chặt đôi tay, mặt đỏ bừng một mảng.
Dần dần, Thẩm Dung Phong hướng lên trên tới gần……
“Khụ.”
Một tiếng ho khan thoáng chốc ngắt lời hai người.
Thẩm Thiều lập tức nhảy lên từ trên sofa.
Mà Thẩm Dung Phong cũng đứng lên, quay đầu.
Giản Sơ Thất đứng ở cửa, xấu hổ mà dùng ngón tay gãi gãi mặt: “Cái đó, mẹ, mẹ em đâu?”
Hắn mà không ra tiếng ngắt lời, hai người này có phải muốn hôn nhau không?
Bất quá hắn không thẹn thùng, hắn là người từng trải, liền ở tối hôm qua.
Thẩm Dung Phong giữ vững trấn định, nói: “Chu phu nhân ra ngoài mua đồ ăn rồi, Thất thiếu gia, ngượng ngùng.”
Nơi này rốt cuộc là nhà Giản Sơ Thất, hắn khó kiềm lòng nổi, thiếu chút nữa đối với Thiều Thiều……
“Ồ ồ.” Giản Sơ Thất gật gật đầu: “Sự tình Thẩm gia giải quyết xong chưa?”
Thẩm Dung Phong cười cười: “Đúng vậy, còn phải đa tạ Nhị gia cùng Thất thiếu gia, buổi chiều, tôi là có thể mang Thiều Thiều về Tuy Thành rồi.”
Thẩm Thiều cúi đầu, mặt đỏ đến giống con tôm, nắm chặt đôi tay, xấu hổ một chữ cũng không phun ra được.
Giản Sơ Thất: “Ừm, nên trở về xem một chút.”
Thẩm Thiều rốt cuộc mới là thiếu gia đứng đắn của Thẩm gia, cần phải trở về để an ủi lòng những người khác trong Thẩm gia.
“Vậy sau này có rảnh lại đến Thượng Hải chơi a.”
Thẩm Thiều gật gật đầu với Giản Sơ Thất, có chút không nỡ.
Thẩm Dung Phong thì nói, trước khi rời đi buổi chiều còn muốn đi Hoàn gia bái phỏng Hoàn Nhị gia một chút nữa, tự mình cảm ơn.
Nhắc tới Hoàn Mộ Hoành, Giản Sơ Thất không khỏi lại tư duy phát tán.
Nhị ca…… A a a, hắn tổng không thể vẫn luôn trốn tránh Nhị ca, luôn luôn phải đối mặt.
Ở trong nhà ăn xong bữa trưa, Thẩm Thiều thu thập đồ đạc theo Thẩm Dung Phong rời đi, đi trước Hoàn gia bái phỏng, sau đó liền trực tiếp đi nhà ga.
Chu Ngọc Lan rất thích đứa nhỏ Thẩm Thiều này, có chút không nỡ, lúc gần đi, nàng làm điểm tâm cho Thẩm Thiều mang theo.
Thẩm Thiều cũng thích Chu Ngọc Lan, sau khi mẫu thân hắn qua đời, Chu Ngọc Lan một lần nữa làm hắn cảm nhận được ấm áp.
“Dì Chu, chờ hết thảy Thẩm gia đều ổn định xuống, cháu liền cùng Ca ca lại đến Thượng Hải thăm dì.” Thẩm Thiều ôm ôm Chu Ngọc Lan nói.
“Được được, thuận buồm xuôi gió.” Chu Ngọc Lan vỗ vỗ vai hắn.
Thẩm Dung Phong cũng từ biệt Chu Ngọc Lan.
Hắn theo sau hỏi Giản Sơ Thất: “Thất thiếu gia không đi Hoàn gia cùng sao?”
Giản Sơ Thất: “Không, không được, tôi có chút việc, các cậu đi đi.”
“Thuận buồm xuôi gió, đến Tuy Thành sau nhớ rõ viết thư cho tôi, hoặc là gọi điện thoại, Thẩm Thiều.”
“Được.” Thẩm Thiều lại ôm ôm Giản Sơ Thất, mang theo chén nhỏ một nhà theo Thẩm Dung Phong rời đi.
Giản Sơ Thất nhìn bóng dáng bọn họ, có chút buồn bã mất mát, phỏng chừng đợi sau khi trở về, quả ngốc Thẩm Thiều này liền phải bị Ca ca hắn ăn sạch đi.
Hắn xem bộ dáng Thẩm Dung Phong, cũng không giống có thể vẫn luôn nhịn xuống được, hơn nữa, Thẩm Thiều đối với Thẩm Dung Phong cũng không phải vô tình, vậy hắn cùng Nhị ca……
Giản Sơ Thất lập tức phản ứng lại, lắc đầu, sao lại nghĩ đến Nhị ca đâu.
Chu Ngọc Lan nhìn nhìn con trai, hỏi: “Tiểu Thất, hôm nay sao không có cùng Hoàn thiếu gia quấn quýt ở bên nhau?”
Giản Sơ Thất buồn bực: “Mẹ, chẳng lẽ con còn muốn mỗi ngày cùng Nhị ca ở cùng nhau sao, liền không thể hôm nay chỉ bồi mẹ.”
Chu Ngọc Lan: “Mau thôi đi, con ngày nào trong miệng không niệm Hoàn thiếu gia, mẹ thấy a, con một ngày không nhìn thấy Hoàn thiếu gia đều nhớ mong lắm.”
“Con á, thật là xem người ta như anh trai ruột, có đôi khi làm nũng với Hoàn thiếu gia còn hơn đối với mẹ.”
“Con, con thật sự như vậy sao?” Giản Sơ Thất há miệng thở dốc, kinh ngạc.
Đợi Chu Ngọc Lan gật đầu xác định, Giản Sơ Thất vuốt ngực nghĩ, đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo, chẳng lẽ hắn đối với Nhị ca…… Cũng không phải vô tình?
Bất quá, Chu Ngọc Lan rõ ràng có chút ăn vị.
Giản Sơ Thất liền cười ai cọ qua, ôm cánh tay Chu Ngọc Lan làm nũng: “Con nào có chứ, Tiểu Thất yêu Mẹ nhất.”
Chu Ngọc Lan lúc này mới nở nụ cười, xoa bóp khuôn mặt con trai, ừm, cảm giác thật tốt.
Nàng cố ý làm ra vẻ ăn vị, nhưng còn không phải là muốn nhìn bộ dáng đáng yêu như vậy của con trai.
Ở trong nhà bồi Chu Ngọc Lan ở lại một lát, ngay sau đó Chu Ngọc Lan đã bị hàng xóm kêu đi ra ngoài chơi mạt chược.
Hắn nhàn rỗi không có việc gì, vừa lúc cũng không suy nghĩ thấu đáo, chi bằng cũng đi ra ngoài dạo một dạo, giải sầu.
Ai ngờ còn chưa đi ra rất xa, trên đường gặp được một người.
“Lữ tiên sinh, thật trùng hợp.” Giản Sơ Thất kinh ngạc nói.
Lữ Xá Trung: “Trùng hợp, hóa ra Sơ Thất đệ đệ ở chỗ này a.”
“Đúng vậy.”
“Đây là muốn ra cửa?”
“Ừm.”
Lữ Xá Trung: “Muốn cùng nhau đi dạo không?”
Kỳ thật không khéo, hắn cố ý đi một chuyến đại học Hoa Dương, tìm được Hoàn Mộ Sâm, hỏi ra địa chỉ nhà Giản Sơ Thất.
Dùng lý do sao, tự nhiên là đều là người trong Huyền môn, hắn có một số việc cần thỉnh giáo Giản Sơ Thất.
Hoàn Mộ Sâm không nghi ngờ hắn, thoải mái nói ra.
Lữ Xá Trung lúc này mới tìm tới, không nghĩ tới gặp được Giản Sơ Thất vừa muốn ra cửa.
Thời gian vừa vặn tốt, cũng không tồi.
Đối mặt lời mời của Lữ Xá Trung, Giản Sơ Thất đồng ý.
Hắn vốn dĩ cũng là lang thang không có mục tiêu.
Hai người đi bộ trên đường, Giản Sơ Thất hỏi: “Sao không thấy Trọng tiên sinh?”
“Hữu Lương bị người mời đi giúp đỡ.”
“Ồ, Lữ tiên sinh cùng Trọng tiên sinh khi nào rời khỏi Thượng Hải?”
“Đại khái liền ở gần đây, phong thủy đại học Hoa Dương không có gì vấn đề, ít có nơi cần cải biến.” Lữ Xá Trung nói: “Sơ Thất đệ đệ có nghĩ đi Long Hổ Sơn xem không? Phong cảnh đỉnh núi của chúng tôi cũng không tồi.”
Giản Sơ Thất nghe vậy, có một chút động lòng, nhưng hiện nay tình cảm hắn cùng Nhị ca còn chưa làm rõ ràng, thật sự cũng không có tâm trạng đi nơi khác.
Vì thế, hắn lắc đầu với Lữ Xá Trung: “Thiện ý của Lữ tiên sinh tâm lĩnh, bất quá trước mắt không có quyết định này.”
Hai người đi đi dừng dừng, đi vào một bờ sông.
Thấy Giản Sơ Thất đang thưởng thức phong cảnh, Lữ Xá Trung nói: “Sơ Thất đệ đệ, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Ừm?” Giản Sơ Thất quay đầu, không biết hắn muốn nói gì.
Lữ Xá Trung có chút cảm giác nguy cơ, gần đây có Hoàn Nhị gia như hổ rình mồi bên cạnh Giản Sơ Thất, người ta quen biết Giản Sơ Thất trước hắn, vạn nhất gần quan được ban lộc đâu, thứ hai, hắn xác thật không thể vẫn luôn lưu lại Thượng Hải, Long Hổ Sơn còn có rất nhiều công việc chờ đợi hắn xử lý.
Từ nay về sau không lâu, sư phụ hắn liền phải truyền vị trí chưởng môn Long Hổ Sơn cho hắn, cho nên lần này trở về, hắn cũng cần chuẩn bị cho việc tiếp nhận chức vụ chưởng môn, sự tình rất nhiều, không thể trì hoãn.
Thứ ba, hắn cũng không phải cái loại tính cách giấu giếm tình cảm, nếu đã để ý Giản Sơ Thất, vậy nói rõ.
Còn về đối phương cự tuyệt hay đồng ý, hắn Lữ Xá Trung cũng không phải người không nghĩ thông suốt, nếu đồng ý, vậy không thể tốt hơn.
Bởi vậy, đối mặt Giản Sơ Thất, Lữ Xá Trung thẳng thắn nói: “Sơ Thất đệ đệ, thật không dám giấu giếm, tôi đối với cậu nhất kiến như cố, khuynh tâm không thôi.”
“Mỗi cử động của cậu đều liên lụy tâm trí tôi, tuy rằng cậu và tôi đều là nam tử, nhưng tôi nghĩ, tình cảm không phân biệt nam nữ, động lòng đó là động lòng, cũng không biết, Sơ Thất đệ đệ đối với tôi là cảm giác gì?”
“Tôi biết tình cảm như vậy có khả năng hậu thế không dung, nhưng tôi không phải kẻ rụt rè, yếu đuối, nếu Sơ Thất đệ đệ đối với tôi cũng có hảo cảm, tôi có thể thề, đời này chỉ thích một mình Sơ Thất đệ đệ, đối với cậu trung trinh như một.”
Giản Sơ Thất nhịn không được há to miệng, chưa từng lường trước đến Lữ Xá Trung thế nhưng sẽ nói ra một phen lời nói như vậy.
Hắn có chút không ngờ được, kinh ngạc, rõ ràng hắn mới cùng Lữ Xá Trung gặp mặt số lần không vượt quá năm lần, này, người này cư nhiên thích hắn?
“Có phải hù dọa cậu rồi?” Lữ Xá Trung hỏi.
Hắn có chút dự cảm, có lẽ sự tình sẽ không như hắn mong muốn.
Giản Sơ Thất hoàn hồn: “Là có một chút bị dọa, Lữ tiên sinh, chúng ta nhận thức thời gian không dài.”
“Nhưng tình cảm phát sinh không luận thời gian dài ngắn.” Lữ Xá Trung nhẹ giọng nói: “Sơ Thất đệ đệ hẳn là không hiểu mị lực của chính mình có bao nhiêu lớn.”
Giản Sơ Thất: “Nhưng ngươi làm sao liền xác định chính mình thích tôi đâu?”
“Hoặc là, Lữ tiên sinh chỉ là thưởng thức, hoặc là bởi vì năng lực của tôi thưởng thức lẫn nhau……”
Lữ Xá Trung: “Này chẳng lẽ không dễ xác định sao? Cậu và tôi rốt cuộc đều là nam tử, chẳng lẽ Sơ Thất đệ đệ sẽ tưởng làm một số việc chỉ làm đối với nữ tử với nam tử sao?”
“Tuy rằng nói như vậy có chút mạo muội, nhưng là, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết, Sơ Thất đệ đệ có hay không cảm thấy chán ghét đối với sự thân mật giữa nam tử? Tỷ như hôn môi, ôm……”
Giản Sơ Thất không khỏi hồi tưởng lại sự việc hắn cùng Nhị ca xảy ra tối qua trong đầu.
Hôn môi, ôm? Chán ghét? Không, hắn chút nào không cảm thấy chán ghét, ngược lại, ngược lại càng nhiều là xấu hổ, không biết làm sao.
Nếu Nhị ca còn muốn hôn môi hắn?
Giản Sơ Thất nghĩ nghĩ cảnh tượng như vậy, mặt bỗng chốc đỏ.
Hắn, hắn giống như sẽ không cự tuyệt ai đâu.
Nhưng nếu là đổi những người khác hôn môi hắn?
Không không không, không được, Giản Sơ Thất lắc đầu, đừng nói hôn môi, nếu người khác muốn tới gần một chút, vậy đừng trách hắn không khách khí.
Đánh cho tàn phế đều là nhẹ.
Cho nên, hắn đối với Nhị ca cũng là thích?
Tưởng tượng đến cái khả năng này, nội tâm Giản Sơ Thất liền nhịn không được dâng lên một trận nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, sống lưng phảng phất thoát lên một luồng dòng điện không rõ.
Cho nên, hắn đối với Nhị ca có cảm giác, hắn là thích Nhị ca!
“Sơ Thất đệ đệ?” Phát hiện Giản Sơ Thất giống như đang thất thần, Lữ Xá Trung gọi hai tiếng: “Cậu suy nghĩ cái gì?”
Giản Sơ Thất nhìn về phía Lữ Xá Trung, đột nhiên một phen kéo tay hắn, lắc lắc lên xuống, cảm tạ nói: “Lữ tiên sinh, thật sự cảm ơn ngươi, làm tôi làm rõ tình cảm của chính mình, bằng không tôi còn phải rối rắm hai ngày nữa.”
Lữ Xá Trung: “Cái, cái gì?”
Giản Sơ Thất: “Xin lỗi, xin thứ lỗi tôi không thể đáp lại tình cảm của ngươi, bởi vì tôi có người thích.”
Lữ Xá Trung bỗng nhiên sáng tỏ, trong lòng có buồn bã, cũng có cảm giác quả nhiên là thế.
Hắn thở dài: “Là Hoàn Nhị gia đi.”
“Ủa, sao ngươi?” Giản Sơ Thất nghi hoặc.
Lữ Xá Trung: “Xem ánh mắt Hoàn Nhị gia nhìn cậu liền biết được, huống chi tối qua……”
Hắn đơn giản nói về sự “giằng co” với Hoàn Mộ Hoành ngoài tiệm cơm.
“Tôi thấy tình cảm Hoàn Nhị gia đối với cậu giống tôi, không, có lẽ sâu đậm hơn tôi rất nhiều, còn tưởng hắn khi nào sẽ thuyết minh với cậu đâu.” Lữ Xá Trung cười khổ nói: “Không nghĩ tới Sơ Thất đệ đệ cậu cũng đối với Hoàn Nhị gia…… Xem ra, tôi đây là trợ công cho hai người một chút.”
Giản Sơ Thất thì là: “……”
Hóa ra là tiểu tử ngươi kích thích tới Nhị ca, cho nên tối qua Nhị ca mới đột nhiên “xuống tay” với tôi!
Lữ Xá Trung thì cũng tiêu sái, nếu Giản Sơ Thất vô tình với hắn, lại cùng Hoàn Nhị gia lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình cảm), hắn thì cũng không cần làm cái gì ác nhân, nghĩ chia rẽ hai người.
Tuy nói Giản Sơ Thất quả thực hợp ý hắn cực kỳ, hơn nữa sau này nói không chừng rốt cuộc không gặp được người như vậy.
Nhưng là, lúc nên buông tay hắn cũng sẽ không ướt át bẩn thỉu (dây dưa), huống chi, tay này liền chưa từng kéo lên (nắm chặt) qua.
“Như vậy, liền chúc Sơ Thất đệ đệ cùng Hoàn Nhị gia hạnh phúc đi.” Lữ Xá Trung cười cười: “Tôi không lâu sẽ tiếp nhận chức vụ chưởng môn Long Hổ Sơn, Sơ Thất đệ đệ nếu là có rảnh, không ngại tới Long Hổ Sơn xem lễ, ồ, cũng có thể mang theo Hoàn Nhị gia.”
“Được, có rảnh nhất định đi.” Giản Sơ Thất cũng cười nói.
“Vậy như vậy đi, tôi đi trước.” Lữ Xá Trung sờ sờ mũi: “Tỏ tình bị cự tuyệt, tôi phải tìm một chỗ uống rượu giải sầu một chút.”
Hắn dứt lời xoay người, đưa lưng về phía Giản Sơ Thất vẫy vẫy tay, bóng dáng dần dần đi xa.
Mà Giản Sơ Thất thì nắm nắm tay, trong lòng ý niệm muốn lập tức nhìn thấy Nhị ca đánh tới đỉnh núi.
Không hề chần chờ, hắn cũng xoay người, bước chân nhanh hơn, vội vàng đi Hoàn gia.
Ngại đi đường quá chậm, Giản Sơ Thất còn gọi một chiếc xe kéo, bảo người kéo xe đưa hắn tới gần Hoàn gia.
Sau đó hắn một mạch chạy chậm, không lâu sau, liền ở cửa nhìn thấy Hoàn Mộ Hoành.
Thẩm Dung Phong mang theo Thẩm Thiều đang từ biệt Hoàn Mộ Hoành.
Trần Đại, Trần Nhị Trần Tam Trần Tứ thì đều đứng ở một bên.
Thẩm Dung Phong người này tâm tư sâu sắc, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng làm việc lại có nguyên tắc.
Có hắn ở Thẩm gia, cho hắn một khoảng thời gian, không lo không làm lớn Thẩm gia.
Ở trên thương trường, thêm một người bằng hữu tổng so thêm một kẻ địch mạnh hơn.
Bởi vậy, Hoàn Mộ Hoành đối với Thẩm Dung Phong còn tính thưởng thức.
Lần này Thẩm Dung Phong tự mình bái tạ, hai người cũng coi như gõ định hợp tác sau này, cho nên Hoàn Mộ Hoành tự mình đưa hai người Thẩm Dung Phong, Thẩm Thiều rời đi.
Hắn mới nói được vài câu, liền nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu gọi.
“Nhị ca!”
Hoàn Mộ Hoành bỗng chốc quay đầu, liền thấy Giản Sơ Thất gò má phím hồng mà chạy tới hướng hắn.
Hắn trong ánh mắt tựa hồ chỉ nhìn thấy Hoàn Mộ Hoành, mở rộng hai tay, phảng phất một cái tiểu pháo nhỏ không chút do dự vọt tới.
Hoàn Mộ Hoành trong lòng thoáng chốc nổi lên gợn sóng, không kịp nghĩ lại, cũng vươn cánh tay.
Giản Sơ Thất chạy đến gần, trực tiếp lấy đà nhảy, lập tức nhảy lên trên người Hoàn Mộ Hoành, hai chân quấn quanh bên hông, dường như một con koala ôm chặt lấy hắn.
Mà Hoàn Mộ Hoành cũng chặt chẽ đón được hắn, ngửa đầu, ánh mắt nóng rực, yết hầu giật giật: “Thất Thất.”
“Nhị ca.” Giản Sơ Thất lại hô một tiếng, cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt Hoàn Mộ Hoành, đôi tay cũng nâng lên, tỉ mỉ mà miêu tả qua mỗi chỗ trên mặt hắn, từ lông mày, lông mi…… Đến môi, đều xem rất kỹ, chỗ nào cũng thích, chỗ nào…… Đều có thể thuộc về hắn.
Nhị ca thích hắn! Cho nên, cả người Nhị ca đều là của hắn!
Đó có phải ý nghĩa, hắn muốn làm gì với Nhị ca cũng được?
“Nhị ca, Nhị ca……”
Nội tâm Giản Sơ Thất vui mừng, tại ý thức được tình cảm của chính mình sau, luồng tình cảm kia không áp lực được tất cả đều xuất hiện trong lòng hắn, sắp tràn đầy.
Vì thế, hắn tuân theo ý nghĩ của chính mình, lại cúi đầu, một nụ hôn liền rơi xuống giữa chân mày Hoàn Mộ Hoành.
Đôi mắt Hoàn Mộ Hoành thoáng chốc thâm thúy u ám, đôi tay căng chặt, tim đập nhanh một nhịp, yết hầu khô khốc.
Chuyện này còn chưa xong, Giản Sơ Thất tiếp tục thích thú mà hướng xuống thân.
Mua, mua, mua (Hán Việt: hôn)……
Từ giữa mày hôn đến ngoài miệng, “Chụt” một tiếng, sau đó hắn ôm gò má Hoàn Mộ Hoành lớn tiếng nói: “Nhị ca, em cũng tâm duyệt anh!”
Trần Đại & Trần Nhị & Trần Tam: “!!!!!”
Bọn họ há to miệng, mặt đầy kinh ngạc, cằm sắp sợ tới mức rớt xuống đất.
Trần Tứ: “!!!!!”
Tuyệt vời cực kỳ! A a tốc độ này, Thất thiếu gia là nghĩ thông suốt như thế nào?!
Chủ nhà bọn họ đây phải chăng cực khổ qua rồi tới vận may, sáng sớm mới vừa cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa, buổi chiều liền thành công, cũng quá may mắn.
Thẩm Thiều cũng phá lệ kinh sợ, ở lúc nhìn thấy Giản Sơ Thất không thẹn thùng hôn người, hắn đỏ mặt thay người ta, còn che kín đôi mắt.
Thẩm Dung Phong trong lòng kinh ngạc, lại cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ là hắn hướng chỗ Thẩm Thiều nhìn mắt, thầm nghĩ nếu là Thiều Thiều cũng chủ động hôn môi hắn nên thật tốt……
“Khụ khụ.” Thẩm Thiều lớn tiếng ho khan, ý bảo Giản Sơ Thất bên cạnh còn có người đâu.
Mà Giản Sơ Thất cũng rốt cuộc chú ý tới Trần Đại còn có Thẩm Thiều bọn họ, tức khắc mặt đỏ lên, muốn nhảy xuống từ trên người Hoàn Mộ Hoành.
Khụ khụ, đầu nóng lên, cũng chỉ nhìn thấy Nhị ca thôi.
Bất quá, hắn lại không có nhảy xuống, bởi vì Hoàn Mộ Hoành ôm hắn, vẫn chưa buông tay.
Giản Sơ Thất nhỏ giọng nói: “Nhị ca, anh mau buông em.”
Hoàn Mộ Hoành mặt mày thật sâu, sau một lúc lâu mới đưa người buông xuống.
Nhưng hắn ở bên tai Giản Sơ Thất nói nhỏ: “Thất Thất, Nhị ca vui mừng quá.”
Không có lúc nào vui sướng hơn lúc này.
Giản Sơ Thất vành tai nóng lên, hắn cũng vui vẻ quá.
“Nhị gia, Thất thiếu gia, vậy tôi cùng Thiều Thiều đi đây, ngày sau liên hệ.”
“Được, đi thong thả.”
Trần Đại lấy lại tinh thần, bảo người đưa bọn họ đi ga tàu hỏa.
Sau đó, hắn cẩn thận liếc nhìn Chủ nhà cùng Thất thiếu gia, nói: “Gia, bên nhà xưởng còn có chút sự tình chưa xử lý xong, tôi đi đây.”
“Khụ khụ, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, còn có Tiểu Tứ, các cậu đi cùng tôi.”
Trần Nhị lập tức gật đầu.
Trần Tam: “Ồ, ồ đúng, tôi đi cùng anh, Đại ca.”
Trần Tứ: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Vậy Gia, chúng tôi không đi vào nữa, ngài cùng Thất thiếu gia…… Ừm.” Trần Đại dừng một chút, nói: “Tận hưởng thời gian vui vẻ.”
Trần Tứ cười nói: “Gia, chúng tôi buổi tối còn cần phải trở lại không?”
Giản Sơ Thất phản ứng lại ý tứ trong lời nói Trần Tứ, gò má lại lần nữa bốc khói: “Đương nhiên phải trở lại, không trở lại các cậu làm gì đi.”
Hoàn Mộ Hoành: “Bọn họ có thể ở bên ngoài, Thất Thất cùng tôi……”
Giản Sơ Thất một phen che miệng Nhị ca, thì thầm nói: “Tôi buổi tối mới không ở lại đâu, tôi phải về nhà.”
Lúc này mới vừa làm rõ tâm ý, hắn thẹn thùng.