Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 64

Chương 64

 

Nói buổi tối không ở lại, nhưng Giản Sơ Thất buổi tối vẫn là giữ lại, hai người vừa mới xác định quan hệ, Hoàn Mộ Hoành không muốn thả người là một chuyện, Giản Sơ Thất cũng luyến tiếc rời đi, muốn ở bên nhau nhiều hơn với Nhị ca.

Thường ngày hai người ở cùng một phòng, Giản Sơ Thất không cảm thấy có cái gì.

Tối nay gò má thì vẫn nóng, đặc biệt ở trước khi vào phòng, đội ánh mắt của Trần Đại cùng bốn người bọn họ, vành tai Giản Sơ Thất đều đỏ bừng.

Vào phòng, Hoàn Mộ Hoành xoay người liền ôm lấy người, hắn một tay ôm lấy eo Giản Sơ Thất, một tay ấn ở trên cửa, đóng chặt, cúi đầu rũ mắt, khóa chặt người vào trong ngực mình, sự nhẫn nại ban ngày rốt cuộc ở ban đêm có thể phóng thích, ngực phập phồng, ngay cả hơi thở đều trở nên nóng bỏng, đặc biệt là phát hiện không khí thay đổi, Giản Sơ Thất ngước mắt, trên mặt như là nhiễm phấn hồng vậy, tú sắc khả xan (xinh đẹp mê người).

Hoàn Mộ Hoành thấp giọng nói: “Thất Thất, nói lại với Nhị ca một lần.”

Nói cái gì?

Giản Sơ Thất sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.

Khụ khụ, là nói cái đó a.

Vấn đề nhỏ, hắn này còn có thể không thỏa mãn Nhị ca sao.

Hắn hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Nhị ca, em cũng tâm duyệt anh.”

Mặt hắn đỏ làm người muốn cắn lên một ngụm, trêu chọc thịt mềm, mút lấy sự ngọt ngào bên trong.

Thoáng chốc, sống lưng Hoàn Mộ Hoành giống như thông điện lưu vậy, khiến chân run rẩy không thôi, ánh mắt hắn sâu thẳm hơn đêm, nhưng trong đó phảng phất ủ chứa cái gì, không còn bình tĩnh, chỉ còn chờ một sợi ngọn lửa đột nhiên rơi xuống, là có thể hoàn toàn đốt lên nó, ầm ầm nổ tung, nóng rực lại thế không thể đỡ.

Giản Sơ Thất tựa hồ nhận thấy được một tia hơi thở nguy hiểm.

Hắn không khỏi lui lui ra sau, dựa ở cạnh cửa, một tay đặt ở vị trí ngực Hoàn Mộ Hoành, ngẩng đầu thì thầm: “Nhị ca cũng phải nói lại với em một lần.”

Hoàn Mộ Hoành bỗng nhiên cười, đè lại cái tay kia của hắn, lòng bàn tay ấm áp dán mu bàn tay, mà lòng bàn tay Giản Sơ Thất thì rõ ràng cảm thụ được tim đập của hắn.

“Anh cũng tâm duyệt Thất Thất, Nhị ca thích em, rất thích em.”

Hắn ghé vào bên tai Giản Sơ Thất thì thầm: “Thất Thất là bảo bối quan trọng nhất của Nhị ca, là cốt và thịt không thể chia lìa, Nhị ca rất muốn hôn môi toàn thân em, từ đầu đến chân, từ nơi này……”

Tay hắn không khống chế được chui vào dưới vạt áo Giản Sơ Thất, xoa bóp thịt mềm bên hông, lại chậm rãi di chuyển lên.

“Lại đến nơi này……”

Lòng bàn tay không biết đã trở nên nóng rực từ lúc nào lại lan tràn xuống dưới.

Mắt thấy muốn chui vào bộ phận không thể miêu tả, Giản Sơ Thất lập tức mặt đỏ tới mang tai mà giơ tay ngăn cản.

Hắn dùng sức ấn xuống tay Hoàn Mộ Hoành, màu đỏ trên gò má đều không có biến mất qua, xấu hổ buồn bực nói: “Nhị ca, anh, anh sao lại như vậy a……”

Đáng tiếc lời nói mềm mại, khí thế giảm sút lớn.

Hoàn Mộ Hoành cười nhẹ hai tiếng, tiếng nói có vẻ khô khốc khàn khàn.

Lúc này bộ dáng hắn thế nhưng hết sức gợi cảm, tràn ngập mị lực, hoàn toàn không giống ngày thường cấm dục, lãnh đạm, nghiêm túc như vậy.

Sợi tóc trên trán hắn hơi hơi rơi xuống, đuôi mắt ửng hồng, yết hầu không tự giác mà lăn lộn, nuốt, giống như dã thú đang cực lực kiềm chế sự thèm ăn của chính mình, mới có thể không đến mức lập tức nuốt ăn con mồi trước mắt vào bụng, tinh tế phẩm vị, nhưng nhẫn nại, trên cổ Hoàn Mộ Hoành cũng đã toát ra mồ hôi rất nhỏ, tiếng tim đập khiến tay Giản Sơ Thất đều nhịn không được muốn rút ra.

Đáng tiếc, tay hắn lại vẫn bị đè lại.

“Thất Thất.” Giọng nói Hoàn Mộ Hoành như là bị giấy nhám mài qua vậy.

Ánh mắt hắn cẩn thận miêu tả hình dáng khuôn mặt Giản Sơ Thất, nói: “Thất Thất tối nay ở lại, là đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”

Giản Sơ Thất lắc đầu, quăng đầu nhanh như bay.

Cái gì chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Hắn không có làm tốt chuẩn bị, thật sự không có!

Hoàn Mộ Hoành cũng biết không thể dồn người ta vào đường cùng, vạn nhất quá xấu hổ, người chạy đi thì làm sao bây giờ.

Cho nên, hắn cũng miễn cưỡng thu lại cảm xúc của chính mình, nắm lấy tay Giản Sơ Thất đặt ở vị trí ngực hắn, kéo lại bên miệng, hôn hôn đầu ngón tay.

“Vậy Thất Thất có thể nói cho Nhị ca, đêm qua không phải nói xem Nhị ca như anh trai sao, làm sao buổi chiều liền thay đổi ý tưởng?”

Giản Sơ Thất nghĩ nghĩ, nói sự thật: “Em trưa ra cửa, gặp Lữ Xá Trung……”

Hắn nói về sự việc Lữ Xá Trung tỏ tình với hắn, lại nói: “Em không chán ghét Nhị ca hôn môi, em chưa từng có kinh nghiệm như vậy, có lẽ đầu óc nhất thời chưa chuyển được, nghĩ không rõ ràng tình cảm đối với Nhị ca, nhưng em lại không đến mức ngốc đến phân biệt không rõ cái gì là thích.”

“Nhị ca rất quan trọng với em, nếu làm rõ ràng em cũng tâm duyệt Nhị ca, thì còn chần chờ gì, mỗi phút mỗi giây trước khi ở bên nhau đều là lãng phí, mà cùng Nhị ca ở bên nhau, ngày sau mới đáng quý.”

Giản Sơ Thất nhẹ giọng nói, đôi tay không khỏi mà nâng lên mặt Hoàn Mộ Hoành, giống bị dụ hoặc, tựa khó kiềm lòng nổi.

Hắn nhích tới gần, hôn lên môi Hoàn Mộ Hoành.

Ngay sau đó, hắn liền đột nhiên bị người bế lên.

“Nhị ca?”

Hoàn Mộ Hoành cúi đầu nhìn chằm chằm hắn, vừa rồi nhắc tới Lữ Xá Trung, không khỏi làm hắn trong lòng ăn vị, nhưng người này còn tính thức thời, biết được Thất Thất thích hắn sau, cũng hiểu được lui về phía sau, cách làm thỏa đáng, cũng không uổng thân phận truyền nhân đời sau Long Hổ Sơn, buông được đồ vật không thuộc về hắn.

Rồi sau đó, một phen lời nói của Giản Sơ Thất lại làm cảm xúc hắn cuồn cuộn, không thể tự kiềm chế.

Nụ hôn kia, liền dường như con mồi chủ động đưa đến bên miệng dã thú, sao có thể khiến người ta nhịn được.

Hoàn Mộ Hoành rốt cuộc kìm nén không được khát vọng nội tâm, khẽ cắn thịt mềm bên má Giản Sơ Thất.

Giản Sơ Thất bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, theo bản năng che mặt, thần thái ngây thơ lại vô tội.

Hoàn Mộ Hoành tiếng nói khàn khàn: “Thất Thất, Nhị ca dạy em……”

Dạy cái gì?

Giản Sơ Thất còn chưa phản ứng lại, ngay sau đó đã bị Hoàn Mộ Hoành ném vào trên giường……

Tối nay mới chỉ là bài học đầu tiên, liền chỉ dạy chút kiến thức lý luận cơ sở.

Rốt cuộc học sinh một chút kinh nghiệm cũng không có, lần đầu tiếp xúc, xấu hổ đến muốn trốn học.

Bất đắc dĩ thủ đoạn lão sư cao siêu, trấn an học sinh, mới làm người ta khóc khóc thút thít học xong tiết học đầu tiên.

“Được, phần còn lại lúc sau lại dạy, Thất Thất đừng trốn nữa.” Hoàn Mộ Hoành trần trụi nửa thân trên, mồ hôi còn chưa khô, nằm ở trên chăn, nhẹ giọng dỗ người toàn bộ chui vào trong ổ chăn, “Thất Thất, ra đây đi, Hả?”

Mới vừa dạy dỗ xong, thanh âm Hoàn Mộ Hoành có vẻ gợi cảm vô cùng, âm cuối mang theo một tia dư vị thỏa mãn chưa hết.

Nhưng rốt cuộc chỉ là tiết học đầu tiên, chưa tới cuối cùng, hắn lại không khỏi mang theo chút tiếc nuối.

Bất quá cũng không sao, vừa mới bắt đầu, ngày sau còn dài đâu.

Khóe miệng Hoàn Mộ Hoành hơi cong, tay ôn nhu mà vỗ vỗ chăn.

Đáng tiếc, phía trước đều nói lập tức liền dừng, nhưng lại vẫn luôn không có.

Giản Sơ Thất đã sớm không tin lời hắn nói, như cũ cả người rúc ở trong chăn, không lộ ra bất luận bộ phận nào, từ bên ngoài xem, giống như là một viên bánh trôi mềm mại.

Hắn chôn ở trong bóng đêm, sắc mặt ửng hồng mà thầm hừ một tiếng, không phản ứng ngươi.

Giây tiếp theo, hắn liền cả người lẫn chăn mà bị Hoàn Mộ Hoành ôm vào trong lòng ngực, thanh âm xuyên thấu qua chăn truyền vào, có vẻ rầu rĩ.

“Được, Thất Thất nếu không muốn ra thì thôi vậy, Nhị ca ôm em ngủ như vậy.”

Giản Sơ Thất bĩu môi, a, đàn ông, mơ tưởng tôi đi ra ngoài.

Đợi một hồi lâu, cảm nhận được hơi thở Nhị ca trở nên dài lâu không ít, đại khái là ngủ rồi.

Giản Sơ Thất thật cẩn thận mà vén lên góc chăn, hô hô thông khí, thiếu chút nữa ngạt chết hắn.

Hắn lại nhẹ nhàng mà dịch ra bên ngoài, thẳng đến bả vai cũng lộ ra chăn.

Ngay sau đó, hắn liền không hề phòng bị mà bị người ôm chặt, thanh âm Hoàn Mộ Hoành mang theo ý cười ngay sau đó truyền đến: “Bị anh bắt được, Thất Thất.”

Giản Sơ Thất tức khắc vặn vẹo lên, từ trong chăn đá chân Hoàn Mộ Hoành, sức lực không lớn, càng nhiều là trêu đùa.

Nhưng mà không biết đụng trúng nơi nào, Hoàn Mộ Hoành kêu lên một tiếng, ấn xuống tay chân Giản Sơ Thất, khàn khàn nói: “Thất Thất, còn không ngủ, Nhị ca liền tiếp tục dạy em.”

Giản Sơ Thất: “……!”

Hắn tiếng nói nhỏ phẫn nộ phát ra: “Nhị ca, anh không phải người, hừ.”

Hoàn Mộ Hoành cười thành tiếng: “Nhị ca đối với Thất Thất, xác thật không muốn làm người.”

“……”

Thấy lỗ tai Giản Sơ Thất đều sắp bốc khói, Hoàn Mộ Hoành xoa xoa tóc hắn, thấp giọng nói: “Ngủ đi, Thất Thất, Nhị ca ôm em.”

Giản Sơ Thất chậm rãi bị sờ đến mềm mại, tính tình thuận xuống, ừ một tiếng, xem xét nửa thân trên trần trụi của hắn, vén lên chăn, ngượng ngùng nói: “Vào đi, sợ anh cảm lạnh.”

“Cảm ơn Thất Thất.” Hoàn Mộ Hoành cười nhẹ, chui vào chăn, sau đó đôi tay vây quanh Giản Sơ Thất thỏa mãn mà thở dài một tiếng.

“Có thể có được Thất Thất, Nhị ca giống như nằm mơ vậy.”

“Không phải mộng.” Giản Sơ Thất nhẹ giọng trả lời, mặt nghiêng tựa vào ngực hắn, thì thầm nói: “Là thật sự, Nhị ca sáng mai vẫn có thể nhìn thấy em.”

“Được, vậy ngày mai Nhị ca nói chào buổi sáng với Thất Thất, bây giờ……” Hoàn Mộ Hoành áp sát, hôn hôn trên trán hắn, thanh âm lại ôn nhu không gì sánh bằng: “Thất Thất ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Nhị ca.”


Sáng sớm hôm sau, hai người xuống dưới khi tay nắm tay, cái bầu không khí quanh thân kia, chậc chậc.

Theo lời Trần Tứ nói, hắn rõ ràng không ăn đường, răng đều sắp đau chết, bị ngọt.

Trần Nhị lúc này nói: “Gia, Thất thiếu gia, sáng nay có người đưa tới một phong thư, ký tên là Lữ Xá Trung.”

“Là hắn?” Giản Sơ Thất kinh ngạc: “Hắn làm sao truyền tin lại đây?”

“Tôi xem một chút.”

Mở thư tín ra nhìn, Giản Sơ Thất nhịn không được nhướng mày: “Trùng hợp như vậy, cư nhiên có liên quan đến Giản gia.”

“Giản gia?” Hoàn Mộ Hoành duỗi tay, Giản Sơ Thất tự nhiên mà vậy mà đưa thư tín tới.

Bức thư này nói, Lữ Xá Trung tại Thượng Hải ngẫu nhiên gặp được đồng môn hắn, một phen nói chuyện với nhau sau mới biết được vị đồng môn này thế nhưng bị Giản gia mời đến, nói bảy người con nhà bọn họ giống như bị quỷ quái tinh quái bám vào người, hoàn toàn thay đổi một người.

Thử hỏi, nào có một người ngốc đột nhiên trở nên bình thường, không chỉ có thế, còn trở nên lợi hại như vậy, hiểu được Huyền môn thuật pháp?

Lữ Xá Trung nghe nói, tại Thượng Hải tìm hiểu một chút tin đồn Giản gia, còn có một số quá khứ của Giản Sơ Thất.

“Hắn ở trong thư lý do thoái thác thì cũng giống Trương Quảng Vân.” Giản Sơ Thất sờ sờ mũi nói.

Lữ Xá Trung ở trong thư nói rõ, hắn đảm bảo với đồng môn, Giản Sơ Thất hắn tuyệt đối không thành vấn đề.

Hắn còn không nhìn ra Giản Sơ Thất có gì không thích hợp, đồng môn càng không thể nhìn ra, cùng với lại đây bị tước một trận, không bằng hiện tại bị hắn ngăn lại.

Trước mắt, đồng môn đã cự tuyệt lời mời của Giản gia, quyết định cùng Lữ Xá Trung rời khỏi Thượng Hải, quay về.

“Không nhìn ra, truyền nhân chưởng môn hắn này còn rất có sức thuyết phục.” Giản Sơ Thất nói.

Lữ Xá Trung cũng coi như gián tiếp giúp hắn tránh khỏi một cái phiền toái, tuy rằng phiền toái này đối với hắn mà nói cũng không có gì.

Bên Giản gia, vừa mới mời được đại sư Long Hổ Sơn Thượng Hải, trong nháy mắt liền nói không làm ăn buôn bán với bọn họ, ngay cả tiền cũng chưa muốn, đánh phiếu liền phải trở về.

Giản phụ quả thực không biết vì sao, nhưng không ảnh hưởng hắn bị tức giận quá sức, lại không dám chọc giận người Long Hổ Sơn.

Phương thị thì nói: “Lão gia, may mắn chúng ta có hai tay chuẩn bị.”

back top