Xuyên Đến Dân Quốc Trở Thành Yêu Ma Quỷ Quái Chi Chủ [Xuyên Thư]

Chap 68

Chương 68

 

Hôm nay dần dần sáng rất sớm, ánh mặt trời sáng sớm không nóng không lạnh, nhiệt độ hợp lòng người, thích hợp ra ngoài đi dạo một chút, rèn luyện một chút.

Nhưng mà thẳng đến ngày muốn lên đến giữa trưa, lại còn có người nằm vạ trên giường không đứng dậy.

Giản Sơ Thất còn ghé vào trên giường ngủ say tít thò lò, hắn mặc một chiếc áo ngủ đặc biệt rộng thùng thình, nhìn kỹ, kích cỡ số đo chiếc áo ngủ kia rõ ràng không thuộc về hắn, là thuộc về một người khác trong căn phòng này.

Hắn cũng chỉ mặc áo ngủ, chân trần, không có mặc quần ngủ, chiếc chăn mỏng bị hắn đạp tới một bên, giữa hai chân trắng nõn hắn kẹp một cái gối đầu, vạt áo ngủ vén lên trên, tới một vị trí nguy hiểm, hơi có sơ ý, liền sẽ tiết lộ một chút cảnh xuân.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng mở ra lại khép lại, Hoàn Mộ Hoành bước đi trên tấm thảm mềm mại, đi vào mép giường, nhìn người trên giường, ánh mắt trở nên ôn nhu lưu luyến.

Hắn vươn tay, trước tiên là vén mái tóc bị ngủ đến rối bù bên mặt Giản Sơ Thất, sau đó sờ sờ gương mặt đỏ bừng, nhẹ giọng hô: “Thất Thất, giữa trưa rồi, nên rời giường.”

“Ngô.” Giản Sơ Thất nói mơ một tiếng, không có mở mắt, mà là quay đầu tiếp tục ngủ.

Hắn còn ghét bỏ cánh tay sờ ở trên đầu hắn làm nhiễu giấc mộng đẹp, đầu cọ cọ nệm, ngay sau đó chôn vào dưới cánh tay.

Đáy mắt Hoàn Mộ Hoành không khỏi toát ra một tia ý cười.

“Thất Thất, không ăn cơm trưa sao?”

Người trên giường không phản ứng hắn.

Tối hôm qua quằn quại vừa mệt lại muộn, hắn thật vất vả mới có thể ngủ.

Hoàn Mộ Hoành nhướng mày, rời khỏi mép giường, đi tới bên cửa sổ, sau đó một phen kéo ra bức màn.

Ánh mặt trời ấm áp sung túc thoáng chốc chiếu rọi tiến vào, dọc theo thảm bên cửa sổ rắc xuống trên giường, khiến cho làn da người trên giường lộ ra càng có vẻ trắng nõn sáng trong, một số dấu vết ái muội tự nhiên cũng hiển lộ không sót, lông mi dài hằn bóng trước mắt.

Giản Sơ Thất nhíu nhíu mày, giãy giụa giữa buồn ngủ cùng thanh tỉnh, chỉ chốc lát sau, hắn như cũ lựa chọn cúi đầu xưng thần trước cơn buồn ngủ, xoay người, tay với một cái, chiếc chăn nhỏ mỏng đã bị hắn chuẩn xác không có lầm mà với đến trên người, ngay sau đó trên giường lăn một vòng thuần thục, cả người liền cuốn vào bên trong chăn, động tác liền mạch lưu loát.

Hoàn Mộ Hoành quả thực xem mà bật cười, biểu tình bất đắc dĩ lại sủng nịnh.

Hắn lại lần nữa đi vào mép giường, lúc này không hề nói nhảm, mà là trực tiếp xốc lên chăn, đợi người bên trong bị hắn lôi ra, hắn lại đem chăn một lần nữa bao phủ ở đỉnh đầu hai người……

Qua một lát, trong chăn truyền đến tiếng ư ử thút thít.

Giản Sơ Thất bị hôn thở không nổi: “Không, tôi rời giường, liền rời giường đây, mau buông ra……”

Qua đi không lâu, Giản Sơ Thất lắc lắc một khuôn mặt hờn dỗi như mèo, cùng Hoàn Mộ Hoành cùng xuống lầu.

Trần Nhị nói: “Thất Thiếu Gia, cậu đã dậy.”

Giản Sơ Thất mặt vô biểu tình mà ừ một tiếng.

Ánh mắt Trần Tứ sáng lên, có tình hình rồi! Nhìn dáng vẻ Nhà bọn họ hẳn là đã làm người thân lên, nhìn xem, cái miệng nhỏ kia đỏ kìa.

Hắn vội vàng chạy tới phòng bếp, bưng một chén canh ra cho Giản Sơ Thất.

“Thất Thiếu Gia, uống trước chút canh đi, lát nữa cơm liền xong.”

“Cảm ơn.” Giản Sơ Thất tiếp nhận canh uống một ngụm, thư thái mà thở dài.

Hoàn Mộ Hoành ngồi ở bên cạnh hắn, bị Giản Sơ Thất ngầm lén đá chân, trong miệng hừ hừ.

Nhị ca thật không phải người.

Hoàn Mộ Hoành cũng không để ý, tay vói qua, ôm lấy eo người bên cạnh.

Giản Sơ Thất để hắn làm theo, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Sâm đâu?”

Trần Nhị: “Sâm Thiếu Gia cũng còn chưa có dậy, vừa rồi đi kêu, hẳn là sắp xuống đây.”

Vừa dứt lời, trên lầu liền truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó Hoàn Mộ Sâm chạy xuống lầu.

“Thất ca, ca, tôi nói cho hai người nghe, ngày hôm qua……”

Ngày hôm qua Hoàn Mộ Sâm cầm máy ảnh dựa theo Giản Sơ Thất phân phó đi tìm Thường Tuấn Văn, trùng hợp, tìm được hắn lúc, hắn đang ở cùng Cát Đình đi dạo phố.

Hoàn Mộ Sâm trốn ở một bên trộm quan sát, tiểu đệ giúp hắn tìm được người lén lút hỏi: “Sâm ca, anh tìm Thiếu Gia Thường gia làm gì? Chẳng lẽ bắt gian? Cô gái kia là người thân mật của anh?”

“Đi đi đi.” Hoàn Mộ Sâm hoàn hồn mắng: “Lão tử vẫn là một đóa hoa, thân mật cái gì.”

“Vậy anh tìm hắn……”

“Tự nhiên là có chuyện khác.”

Tiểu đệ à một tiếng: “Bất quá Sâm ca, anh phải cẩn thận một chút vị Thiếu Gia Thường này, hắn không phải người tốt.”

“Nói như thế nào?” Hoàn Mộ Sâm nói.

Tiểu đệ thần thần bí bí, xem xung quanh không ai, mới nói: “Vị Thiếu Gia Thường kia đừng nhìn bề ngoài lịch sự văn nhã, kỳ thật ngầm sẽ ra tay tàn nhẫn, trước kia từng có người đắc tội hắn, đừng nhìn bề ngoài vị Thiếu Gia Thường kia không so đo, nhưng không mấy ngày, người đắc tội hắn liền xui xẻo gãy một chân.”

“Mọi người đều hoài nghi là Thường Tuấn Văn làm, chính là không có chứng cứ, sau lại, cái người đắc tội hắn kia rời khỏi Thượng Hải, dù sao tôi còn từng nhìn thấy hắn dùng cục đá đi tạp mèo nữa.”

Hoàn Mộ Sâm như suy tư gì: “Được, tôi đã biết, bất quá Thường gia so với nhà chúng ta mà nói thật sự không tính cái gì, hắn không dám đắc tội tôi.”

“Cậu trở về đi, lát nữa cũng đừng nói mang tôi đi tìm Thường Tuấn Văn.”

“Vâng, Sâm ca.”

Hoàn Mộ Sâm căn bản là không phải nguyên liệu làm thám tử, hắn không xa không gần mà trộm đi theo sau lưng hai người, giơ máy ảnh, trốn ở sau một bức tường hoặc là giá treo quần áo tìm góc độ chụp ảnh.

Nhưng một số ảnh chụp, Thường Tuấn Văn không phải bị Cát Đình ngẫu nhiên che lại, chính là cũng bị giá treo quần áo hoặc một số người đi đường che đậy, hoặc là chính là lúc muốn chụp ảnh, Thường Tuấn Văn đột nhiên xoay đầu cùng Cát Đình nói chuyện, hắn chụp hình không được thời cơ chính xác.

“Này không thể được a,” Hoàn Mộ Sâm âm thầm nghĩ, Thất ca nói tốt nhất có ảnh chụp chính diện Thường Tuấn Văn.

Vì thế Hoàn Tam Thiếu Gia, người lớn như vậy, trừ bỏ anh trai ruột bên ngoài liền không có sợ người khác, hùng hổ mà xông ra ngoài, không chút nào che lấp mà đi vào trước mặt Thường Tuấn Văn, sau đó dương cằm, đặc biệt không khách khí mà hô: “Này, nhìn chỗ này.”

Thường Tuấn Văn cùng Cát Đình kinh ngạc nhìn qua.

“Rắc” một tiếng, Hoàn Mộ Sâm rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà chụp một tấm ảnh chính diện của hắn.

Nụ cười trên mặt Thường Tuấn Văn không khỏi khựng lại.

Hoàn Tam Thiếu Gia ai mà không quen biết, cho nên hắn hỏi: “Tam Thiếu đây là đang làm gì? Vì cái gì muốn chụp ảnh hai người chúng tôi?”

Cát Đình nhíu nhíu mày, đột nhiên bị chụp ảnh, sắc mặt nàng cũng không được tốt.

“Tôi nghĩ chưa xin phép, Hoàn Tam Thiếu Gia không thể tùy ý chụp ảnh người khác chứ.”

Máy ảnh thời Dân Quốc lại không có chức năng xóa bỏ, mặc dù chiếc trong tay Hoàn Mộ Sâm vẫn là nhập khẩu mới nhất.

Hoàn Mộ Sâm nói: “Nga, tôi gần đây thích chụp ảnh, chụp chán phong cảnh liền muốn chụp người.”

“Cô nếu là không thích, như vậy đi, lát nữa chờ tôi, chờ tôi rửa xong ảnh chụp, đem tấm chụp này cho cô, tùy cô xử trí vậy.”

Sắc mặt Cát Đình lúc này mới có chuyển biến tốt đẹp, gật gật đầu.

Thường Tuấn Văn: “Vậy không bằng chúng ta hiện tại liền đi tiệm chụp ảnh.”

Hoàn Mộ Sâm: “Tôi chưa nói làm anh cũng đi theo cùng nhau tới a, chỉ có cô ấy.”

Hắn chỉ chỉ Cát Đình, đến nỗi Thường Tuấn Văn, bên kia chỗ nào mát mẻ thì đợi đi.

Nhìn ra ý tứ Hoàn Mộ Sâm, Thường Tuấn Văn trước tiên là nhíu mày, sau đó khóe miệng kéo ra nụ cười, như suy tư gì mà nhìn về phía Cát Đình.

Chẳng lẽ Hoàn gia Tam Thiếu Gia này để ý Cát Đình?

Thường Tuấn Văn trong lòng cười lạnh, vốn là tưởng tùy ý cùng Cát Đình chơi chơi, hiện tại, hắn thật ra đối với Cát Đình nổi lên chút hứng thú, trước làm đến tay, lại……

Hắn nói: “Vậy không quấy rầy Tam Thiếu cùng Cát tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Cát Đình trong lòng thở dài, tuy rằng đối với Thường Tuấn Văn không có ý tứ muốn kết hôn, nhưng so với Hoàn Tam Thiếu Gia trước mắt, Thường Tuấn Văn quả thật lịch sự hơn nhiều.

Bất quá, Cát Đình cũng không có tự mình đa tình đến mức cho rằng vị Tam Thiếu Gia này thích nàng, nhưng mà vì cái gì muốn chụp ảnh, Cát Đình trong lòng vẫn là nghi hoặc.

Không lâu, Hoàn Mộ Sâm mang nàng đi vào tiệm chụp ảnh, rửa tốt ảnh chụp muốn lấy ra trước, hắn làm ông chủ đi ra ngoài, chính hắn lấy.

Tấm ảnh chính diện kia vừa đến trong tay, Hoàn Mộ Sâm hít ngược một ngụm khí lạnh, quả nhiên, Thất ca nói đúng không sai.

Nhớ tới Thất ca dặn dò, Hoàn Mộ Sâm đi vào trước mặt Cát Đình, ánh mắt phức tạp, nhìn thẳng khiến Cát Đình không hiểu ra sao.

“Hiện tại có thể đưa ảnh chụp cho tôi đi?”

Hoàn Mộ Sâm: “Có thể thì có thể, nhưng trước khi cho cô, cô trước chuẩn bị tâm lý thật kỹ đi.”

Cát Đình nhíu mày, đưa một tấm ảnh chụp mà thôi, làm cái gì chuẩn bị tâm lý?

“Cái này đi, tình huống có chút phức tạp.” Hoàn Mộ Sâm chép chép miệng nói: “Đầu tiên, cô không cần sợ hãi, tiếp theo đó, cô cũng không cần kinh hoảng, cuối cùng, cô muốn nghe tôi nói xong rồi hãy chạy.”

Cát Đình: “……?”

Vị Hoàn gia Tam Thiếu Gia này, đầu óc có phải hay không có điểm trục trặc?

Nhưng chờ nàng tiếp nhận ảnh chụp về sau, Cát Đình hoài nghi là đôi mắt chính mình xảy ra trục trặc.

Vì sao, vì sao ở trên ảnh chụp, sau lưng Thường Tuấn Văn còn có một nữ nhân?

Tư thế cô gái kia quái dị, tựa hồ là ghé vào trên lưng Thường Tuấn Văn, một đầu tóc rối bù, hai tròng mắt đen như mực, cũng đi theo hai người bọn họ cùng nhau nhìn thẳng ngoài màn ảnh.

Sắc mặt nàng cũng dị thường tái nhợt, tuy rằng trong tay là ảnh chụp đen trắng, nhưng so với mặt nàng cùng Thường Tuấn Văn, khuôn mặt cô gái kia rõ ràng không bình thường, ánh lên tử khí, cứng đờ, tựa như, tựa như Thường Tuấn Văn cõng một cái xác chết, căn bản không phải người sống.

Cát Đình bị ý niệm của chính mình hoảng sợ, mặt hơi hơi trắng bệch.

Nàng có thể xác định, lúc chụp ảnh, sau lưng Thường Tuấn Văn căn bản là không có cô gái này.

Đúng lúc này, thanh âm Hoàn Mộ Sâm truyền đến: “Kỳ thật, cô không phải con gái ruột mẹ cô, ở lúc cô sinh ra, cô bị người khác đánh tráo.”

“Người kia đem con gái ruột Cát phu nhân cùng cô đổi, mà con gái ruột Cát phu nhân chính là cái này trong ảnh chụp…… Nữ quỷ.”

“Nàng đã chết, là bị Thường Tuấn Văn hại chết, phỏng chừng chết thật đáng thương, nếu không cũng sẽ không biến thành quỷ hồn muốn tìm Thường Tuấn Văn báo thù.”

Hoàn Mộ Sâm sờ sờ mũi, ở Cát Đình không dám tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn sau, hắn tiếp tục nói: “Tất cả những gì tôi nói đều là thật sự, đến nỗi người thay đổi cô cùng con gái ruột Cát phu nhân, chính là mẫu thân Thường Tuấn Văn, vị Thường phu nhân kia.”

“Nếu cô không tin thì, ngày mai có thể tới Hoàn gia tìm tôi, à không đúng, là tìm Thất ca tôi, xem ở phần con gái ruột Cát phu nhân đáng thương, hắn sẽ giúp đỡ siêu độ, tiện thể bắt lấy Thường Tuấn Văn, còn có, cô có muốn làm Cát phu nhân biết được chân tướng con gái ruột bị đổi không?”

“Thất ca nói, quyền lựa chọn ở trong tay cô, chỉ có cơ hội lần này ngày mai, xem cô có muốn tới hay không.”

Dứt lời, Hoàn Mộ Sâm hoạt động bước chân, nhìn Cát Đình lâu ngày không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch cứng đờ, hắn trong lòng có chút không đành lòng, nói: “Haizz, bị đổi lại không phải lỗi của cô, bất quá, cô cũng đúng là được hưởng phúc Cát gia đã lâu, so sánh mà nói, con gái ruột Cát phu nhân thảm hại hơn, đã bị người hại chết.”

Mắt thấy nói càng nói sắc mặt Cát Đình càng thêm không tốt, thanh âm Hoàn Mộ Sâm tiệm nhỏ: “Vậy tôi đi đây, lát nữa cô nhớ rõ về nhà, tiệm chụp ảnh sắp đóng cửa.”

……

“Chính là như vậy, Thất ca, tôi toàn làm tốt theo anh giảng, cũng nói xong sự tình cùng Cát Đình.” Hoàn Mộ Sâm nói.

Giản Sơ Thất giơ lên một cái ngón tay cái cho hắn: “Rất tốt, làm được không tồi!”

“Ha ha.” Hoàn Mộ Sâm sờ sờ đầu, qua một lát nói: “Chính là không hiểu Cát Đình hôm nay có tới hay không.”

“Nàng nếu là không tới, lựa chọn giấu giếm tất cả này, còn làm theo làm con gái ruột Cát phu nhân……”

Giản Sơ Thất: “Nàng sẽ đến, tôi xem tướng mạo Cát Đình, nàng bị Cát tiên sinh cùng Cát phu nhân nuôi dưỡng không tồi.”

“Đáng tiếc thế sự vô thường, vận mệnh là vô tình, con gái ruột Cát phu nhân chú định không thể trở lại bên người mẫu thân nàng.”

Tới buổi chiều, Trần Nhị nói có vị Cát tiểu thư tới cửa.

Chỉ chốc lát sau, Cát Đình đi đến, nhìn ra được nàng tựa hồ một đêm không ngủ, vành mắt thâm quầng, thần sắc hoảng hốt.

Đặc biệt sắc mặt nàng một chút không có chuyển biến tốt đẹp, tái nhợt không có huyết sắc, phỏng chừng lời Hoàn Mộ Sâm ngày hôm qua nói đối với nàng cú sốc rất lớn.

Cũng là vậy, người bình thường gặp được tình huống này đều sẽ nhất thời tiêu hóa không được, cũng không dễ dàng tiếp thu.

Nhưng Cát Đình vẫn là tới.

“Như vậy, Cát tiểu thư là muốn hiểu biết một chút chân tướng sao?” Giản Sơ Thất hỏi.

back top