Chương 69
“Đúng vậy, tôi muốn biết.” Mãi lâu sau, Cát Đình mới mở lời, giọng nói khô khốc: “Tấm ảnh này rốt cuộc là vì sao lại hiện ra... Còn nữa, làm sao anh biết được những chuyện này?”
Cát Đình cảm thấy ba quan hơn hai mươi năm nay của mình đều bị đảo lộn.
Trên thế giới này chẳng lẽ thật sự có quỷ? Thân phận của nàng...
Giản Sơ Thất: “Hôm đó ở trường đua ngựa tôi nhìn thấy, sau lưng Thường Tuấn Văn vẫn luôn đi theo cô gái quỷ kia, cũng chính là con gái ruột của Cát phu nhân, nàng lớn lên rất giống Cát phu nhân, cô cũng đã thấy trên ảnh chụp rồi đúng không.”
“Đúng vậy.” Cát Đình khó khăn gật gật đầu.
Nàng lấy ra tấm ảnh kia đặt ở trên bàn. Trong ảnh, nàng và... nàng, có sự đối lập trực quan nhất.
Mặc cho ai nhìn lướt qua, đều sẽ trước tiên cho rằng cô gái ghé vào sau lưng Thường Tuấn Văn mới là con gái của Cát phu nhân.
Cát Đình sờ sờ mặt, kỳ thật nàng lớn lên cũng không giống Cát phu nhân lắm, bất quá mẫu thân nàng cho rằng nàng là di truyền cách đời, có lẽ là giống vị tổ tông nào đó cũng nên, có đứa trẻ quả thật không giống cha mẹ, nhưng không ngờ, nàng và mẫu thân nàng kỳ thật không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Cát Đình dùng cả đêm để tiêu hóa tin tức này, nhưng vẫn khó lòng tiếp nhận.
Nhưng trực giác nàng tin tưởng, lời Hoàn Mộ Sâm nói là sự thật, vô luận như thế nào, nàng phải tới Hoàn gia một chuyến.
Rốt cuộc, nếu đây là sự thật, con gái ruột của mẫu thân nàng bị Thường Tuấn Văn hại chết, hiện tại Thường Tuấn Văn lại tới tiếp xúc nàng.
Mẫu thân nàng còn tưởng Thường Tuấn Văn là thanh niên tài tuấn gì đó, đối với hắn rất là thưởng thức.
“Không chỉ Thường Tuấn Văn là hung thủ sát hại con gái ruột Cát phu nhân, vị Thường phu nhân kia cũng vậy.” Giản Sơ Thất nói: “Tôi nghĩ, là bà ta dung túng con trai mình đi tiếp xúc con gái ruột Cát phu nhân, những chuyện Thường Tuấn Văn làm, bà ta cũng biết.”
“Vậy, cô nghĩ sao, Cát tiểu thư.” Giản Sơ Thất hỏi: “Có muốn đem chân tướng sự tình nói cho Cát phu nhân không?”
Cát Đình cắn môi, khó xử. Mẫu thân nàng quả thực có quyền biết sự thật, nhưng vấn đề là, sự thật quá tàn khốc, nàng sợ mẫu thân mình không chịu đựng nổi.
Nhưng nếu giấu không nói, liệu điều này có không công bằng với con gái ruột đã chết kia không?
“Tôi nghĩ...” Cát Đình mở lời.
...
Ngày hôm đó, sau khi Cát Đình và Hoàn Mộ Sâm rời đi, Thường Tuấn Văn liền muốn tìm cơ hội hẹn Cát Đình ra ngoài.
Điện thoại gọi tới Cát gia, là Cát Đình tiếp máy, nhưng nàng không đồng ý lời thỉnh cầu đi ra ngoài ăn cơm của Thường Tuấn Văn, mà nói thẳng: “Không bằng đến nhà anh đi, Thường dì đối với mẫu thân tôi chiếu cố rất nhiều, tôi đang muốn đích thân xuống bếp làm bữa cơm đãi Thường dì, anh hẳn là sẽ không để ý chứ.”
Thường Tuấn Văn nhướng mày, cười nói: “Đương nhiên sẽ không, đối với Cát tiểu thư, chúng tôi hoan nghênh vô cùng.”
Vì thế, Cát Đình liền tới tới nhà họ Thường.
Quan hệ của Thường phu nhân và Thường tiên sinh không tốt, đây là sự thật mọi người đều biết.
Bởi vì Thường tiên sinh rất hoa tâm, ngay cả sau khi kết hôn với Thường phu nhân cũng không ngừng hành vi tìm kiếm những người phụ nữ khác.
Thường tiên sinh ở bên ngoài còn có không ít con trai riêng, con gái riêng, nhưng hắn lại không cưới thêm một bà vợ lẽ nào về.
Theo lời Thường tiên sinh, hoa nhà không bao giờ thơm bằng hoa dại, hắn muốn tìm phụ nữ, đi ra ngoài là có thể tìm được, cưới về nhà còn ngại phiền phức.
Cho nên Thường tiên sinh thường xuyên không về nhà, hôm nay cũng như thế, trong nhà chỉ có Thường phu nhân và Thường Tuấn Văn hai người.
Cát Đình tiến vào phòng bếp, người hầu muốn giúp đỡ, lại bị nàng từ chối.
“Nói muốn đích thân xuống bếp, người khác giúp đỡ làm sao tính là tôi tự mình động thủ nấu cơm cho Thường dì ăn được.”
Thường phu nhân liền cười nói: “Vậy được rồi, tôi cùng Tuấn Văn liền ở bên ngoài chờ.”
“Vâng.” Cát Đình đối với bà ta cũng cười cười.
Chờ đến khi trong phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng, nàng từ trong túi lấy ra đồ vật Giản Sơ Thất đưa cho nàng.
Cơm Cát Đình làm không tồi, sau khi Thường phu nhân ăn xong đối với nàng khen ngợi không ngớt, hoàn toàn một bộ dáng vẻ hiền từ.
Ai cũng không thể ngờ được, ngay dưới lớp da hòa ái đó của Thường phu nhân, cư nhiên lại là một tâm địa ác độc âm ngoan như vậy.
Cát Đình bình tĩnh nhìn thẳng Thường phu nhân hai mắt, sau đó cũng sắc mặt như thường mà ứng đối.
Ngay sau đó nàng liền cáo từ rời khỏi Thường gia, nói sau này có cơ hội sẽ đến bái phỏng lại.
Bên ngoài, Giản Sơ Thất, Hoàn Mộ Hoành và Hoàn Mộ Sâm liền ở trong xe chờ đợi.
Cát Đình tiến vào: “Giản tiên sinh, như vậy là được sao?”
Giản Sơ Thất trước đó đã đưa nàng một lá bùa, đốt cháy thành tro rồi bỏ vào món ăn cho Thường phu nhân và Thường Tuấn Văn ăn. Sau đó hắn tự nhiên có biện pháp đem hai người làm ra tới.
Cát Đình đã làm theo, trên bàn chỉ có đĩa thức ăn bị nàng bỏ bùa là nàng không động đến.
“Không tệ, hiện tại chúng ta đi địa phương kia chờ xem.”
Thường gia. Cát Đình đi rồi, Thường Tuấn Văn ngồi ở trên sô pha, Thường phu nhân nói: “Vẫn là con trai ta có bản lĩnh, đã mê hoặc được Cát Đình.”
Cát Đình nếu như không có ý tưởng với con trai bà ta, hôm nay sao có thể chủ động tới trong nhà nấu cơm cho bà ta ăn.
Chẳng lẽ đây không phải là vội vàng lấy lòng bà mẹ chồng này sao.
Thường phu nhân khó nén đắc ý, trên mặt đồng thời còn có vẻ khinh thường Cát Đình.
Thường Tuấn Văn không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ thật muốn con cùng cái hàng giả kia kết hôn?”
Cát Đình không phải con gái ruột của Cát phu nhân, chuyện này Thường phu nhân căn bản không có giấu con trai mình.
Thậm chí, lúc trước con gái ruột Cát phu nhân vẫn là bà ta mượn tay người khác lừa đến Thượng Hải làm công, cũng làm con trai bà ta đi tiếp xúc, mục đích chính là để đùa bỡn con gái ruột Cát phu nhân, nhìn thấy con gái bà ta chịu tội, Thường phu nhân trong lòng liền vô cùng cao hứng.
Lại nhìn thấy Cát phu nhân hoàn toàn không hay biết gì, còn sủng ái một kẻ giả mạo, Thường phu nhân buổi tối nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
Nhưng ai ngờ, con trai hắn chơi chán rồi việc ngược đãi mèo chó, thế nhưng đem chủ ý đánh tới thân người.
Con gái ruột Cát phu nhân chính là người đầu tiên bị Thường Tuấn Văn ra tay.
Lúc trước, Thường phu nhân và Cát phu nhân cùng tồn tại một bệnh viện làm hộ công, Thường tiên sinh ngẫu nhiên nằm viện, chính là Cát phu nhân chiếu cố.
Nhưng Thường phu nhân lại cũng đối với Thường tiên sinh nhất kiến chung tình, thường xuyên mượn cớ giao hảo với Cát phu nhân để đi tiếp cận Thường tiên sinh.
Đáng tiếc, Thường tiên sinh chỉ động tâm với Cát phu nhân, thậm chí còn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt Thường phu nhân.
Lúc ấy Thường phu nhân tâm sinh phẫn hận, liên lụy Cát phu nhân cũng ghi hận theo.
Sau này, các nàng từng người kết hôn, nhưng Cát phu nhân một nhà hạnh phúc mỹ mãn, trái lại bà ta, gả cho một người đàn ông lạm tình hoa tâm, thậm chí lúc trước, người này căn bản không nghĩ cưới bà ta, chỉ là chơi bời mà thôi, may mắn Thường phu nhân đã mang thai, sau khi sinh hạ con trai, cũng chính là Thường Tuấn Văn, mới có thể gả vào Thường gia.
Nhưng điều này cũng không làm Thường phu nhân thỏa mãn, chỉ cần nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Cát phu nhân, bà ta liền khó lòng chịu đựng, bà ta đem niềm vui sướng Cát phu nhân chia sẻ thành sự khoe khoang, ngày qua ngày, ghen ghét ăn mòn tâm trí Thường phu nhân.
Rốt cuộc, vào ngày Cát phu nhân sinh nở, Thường phu nhân nổi lên một ý nghĩ ác độc.
Ngày đó ở bệnh viện, còn có một phụ nhân cùng Cát phu nhân sinh con cùng một ngày.
Khác biệt là, gia đình người này nghèo khổ, không có tri thức gì, là tới Thượng Hải làm công, căn bản không phải người địa phương.
Đặc biệt nàng nghe y tá bệnh viện nói chuyện phiếm, nói gia đình người này đã sinh ba cô con gái, thai này bọn họ cực kỳ muốn một đứa con trai.
Nếu vẫn là con gái, nói không chừng liền sẽ vứt bỏ, hoặc là bán cho người khác làm khuê nữ.
Thường phu nhân lúc ấy liền nghĩ, thật là đồng nhân bất đồng mệnh (cùng là người mà số phận khác nhau).
Chờ đến khi hai người sinh hạ đều là con gái, bà ta nhìn vợ chồng Cát gia nhìn con gái mình vui sướng, nhìn lại đôi vợ chồng nghèo khổ kia đối mặt với việc vẫn là con gái thì chán ghét, khuôn mặt u sầu, ý niệm trong lòng càng thêm ngưng tụ.
Nếu là... Đem hai đứa nhỏ đổi lại đây, làm con gái ruột Cát phu nhân đi đến trong nhà này, Cát phu nhân sủng ái một kẻ giả mạo, lại không biết con gái ruột của bọn họ ở trong nhà người khác chịu khổ, kia nên là hình ảnh thú vị cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Thường phu nhân liền cười lên tiếng.
Ngay sau đó, bà ta cảm thấy biện pháp này được, liền lén lút làm.
Bà ta nguyên bản chính là y tá bệnh viện, đối với quy trình bệnh viện quen thuộc.
Cát phu nhân đem bà ta xem thành khuê mật bạn bè, căn bản là chút nào không phòng bị.
Vì thế, trẻ con ở phòng trẻ con bị đổi.
Mà vợ chồng Cát tiên sinh không hề hay biết.
Thường phu nhân giấu giếm chuyện này chính là hơn hai mươi năm.
Bà ta thậm chí còn trộm chú ý đôi vợ chồng nghèo khổ kia, xem bọn họ rời khỏi Thượng Hải, trở lại nông thôn, nuôi dưỡng con gái ruột Cát phu nhân lớn lên, xem nàng không được đi học, mỗi ngày mặc quần áo cũ nát, dùng đồ vật người khác dùng qua.
Thậm chí đôi vợ chồng kia cuối cùng mua về một đứa con trai, con gái ruột Cát phu nhân liền càng thêm không được coi trọng, nàng không có văn hóa, chữ lớn không biết một chữ, nhỏ nhỏ gầy gầy, dinh dưỡng không tốt, nhưng khuôn mặt kia lại ngày một ngày lớn lên cực giống Cát phu nhân.
Vì thế, Thường phu nhân lại nổi lên một ý niệm ác độc.
Nhiều năm như vậy, chỉ nhìn Cát phu nhân không hề hay biết sủng ái một đứa con gái giả, lại xem con gái ruột của bà ta chịu khổ đã không thể thỏa mãn Thường phu nhân.
Bà ta thuê một người dẫn con gái ruột Cát phu nhân đi vào Thượng Hải làm công, sau đó làm con trai mình Thường Tuấn Văn đi tiếp xúc.
Cô gái từ nông thôn đến đơn thuần chất phác, đâu chịu được Thường Tuấn Văn cố tình tiếp cận, nàng thật sự cho rằng gặp được chân mệnh thiên tử, vì thế luân hãm, nhưng không ngờ, đây lại là tận thế của nàng.
Thường phu nhân ban đầu không nghĩ sẽ làm ra mạng người, nhưng Thường Tuấn Văn đã làm, bà ta chỉ đành vì con trai mình mà kết thúc.
Cái xác kia... Vẫn là bà ta tự tay xây vào trong tường.
Nghĩ vậy, Thường phu nhân xoa xoa tay, chuyện này thần không biết quỷ không hay, căn bản sẽ không có người biết được.
“Hiện tại Cát gia chỉ còn lại mẹ con các nàng hai người, con cùng Cát Đình kết hôn, đến lúc đó được đến việc kinh doanh Cát gia còn không phải dễ như trở bàn tay.”
“Tuấn Văn, con phải biết, ba con ở bên ngoài còn có con trai riêng đấy, vạn nhất hắn không đem Thường gia cho con, đến lúc đó hai mẹ con chúng ta chẳng lẽ uống gió Tây Bắc sao? Con được đến Cát gia, cũng coi như là nắm trong tay một cái lợi thế...”
“Con biết rồi.” Thường Tuấn Văn nhíu mày ngắt lời Thường phu nhân, không kiên nhẫn nói: “Nói đi nói lại đều là loại lời này, Thường gia sẽ chỉ là của con, mẹ yên tâm đi.”
Thường phu nhân cười nói: “Vậy được, mẹ không nói.”
Thường Tuấn Văn đứng lên, đi vào phòng rửa mặt, hắn mở vòi nước rửa tay, nhìn dòng nước chảy xuôi qua hoa văn lòng bàn tay, hắn bắt đầu ảo tưởng đây là máu tươi ấm áp, lan tràn ra dưới bàn tay hắn, ngâm ướt bàn tay hắn...
Hô hấp Thường Tuấn Văn trở nên dồn dập, cánh mũi nhẹ nhàng run run, đồng tử co rút lại, hiển nhiên bị sự tưởng tượng như vậy làm cho hưng phấn.
Đúng lúc này, “Cót két” “Cót két”... Vòi nước máy ở dưới tình huống không ai chạm vào chậm rãi tự động vặn lại, dòng nước thu nhỏ cho đến đóng cửa, phòng rửa mặt một lần nữa trở nên an tĩnh.
Thường Tuấn Văn trừng lớn đôi mắt, còn không đợi hắn nghĩ kỹ rốt cuộc là sao lại thế này, vòi nước kia lại dưới ánh mắt hắn nhìn chăm chú một lần nữa mở ra.
Nhưng lúc này chảy ra lại là máu màu đỏ.
“!”
Thường Tuấn Văn đột nhiên lui về phía sau một bước, nhưng hắn lại cảm giác chính mình phảng phất dẫm tới thứ gì đó.
Hắn cúi đầu vừa thấy, một khối da thịt tươi mới dính vết máu bị hắn đạp lên lòng bàn chân.
Thường Tuấn Văn trong nháy mắt dựng tóc gáy, sống lưng run rẩy.
Trong nhà hắn từ đâu ra thứ này?!
Còn có, phía sau hắn có phải hay không đứng cái gì?
Thường Tuấn Văn tim đập kịch liệt, từng tấc từng tấc mà ngẩng đầu.
Liền thấy trong gương trước mặt, cô gái bị hắn đùa bỡn giết chết kia ghé vào lưng hắn, thấy hắn nhìn về phía gương, liền nhếch miệng cười với hắn.
Ngay sau đó, vô số máu từ trong miệng cô gái kia phun trào ra, bắn tung tóe lên đỉnh đầu hắn, bả vai...
Thường Tuấn Văn tức khắc kêu thảm thiết một tiếng, muốn đoạt cửa mà chạy.
Nhưng không đợi hắn mở cửa, trước mắt hắn tối sầm, tiếp theo liền mất đi tri giác.
Lại lần nữa tỉnh lại khi, hắn bị trói ở một chiếc giường gỗ đơn quen thuộc, bên cạnh còn có một cái ghế dựa, trên đó ngồi một người phụ nhân bị trói, là mẹ hắn Thường phu nhân.
Nơi này...
Thường Tuấn Văn nhìn quanh trái phải, đôi mắt trừng lớn, trong lòng hoảng sợ, đây là nơi hắn đã giết người.
Bọn họ như thế nào lại tới nơi này?!
“Cót két” một tiếng, cửa bị mở ra.
Cát Đình mặc đồ bảo hộ, che chắn kín mít bước vào, nàng thấy Thường Tuấn Văn tỉnh lại, thậm chí không hề kinh ngạc, còn cười cười.
“Ngươi tỉnh, Thường dì cũng tỉnh, thật tốt, một khi đã như vậy, vậy chúng ta liền bắt đầu đi.”
Bắt đầu, bắt đầu cái gì?
Thường phu nhân vừa mới thanh tỉnh, không kịp phản ứng là sao lại thế này.
Liền thấy Cát Đình lấy ra một bộ công cụ, mang tốt bao tay nói: “Ngươi muốn cắt xuống bộ phận nào trước? Hoặc là, ngươi thích bị móc mắt sống không?”