Thời điểm tôi xuyên qua thật không may.
Vừa đúng lúc nguyên chủ chuẩn bị đẩy cửa vào nhận người thân.
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị buộc phải tiếp nhận toàn bộ cốt truyện của nguyên chủ trong sách.
Nguyên chủ là vị thiếu gia thật của Cố gia bị thất lạc nhiều năm.
Một khi được tìm về, phát hiện trong nhà đã nhận nuôi một vị thiếu gia giả mạo, chiếm lấy tổ ấm của mình.
Vị thiếu gia giả năng lực xuất chúng, được Cố gia bồi dưỡng thành người thừa kế, sở hữu tất cả những gì đáng lẽ thuộc về nguyên chủ.
Đứng bên cạnh Cố Tập Đường, nguyên chủ hiển nhiên trở thành một bình hoa rỗng tuếch.
Thế là, nội tâm nguyên chủ bắt đầu méo mó, khắp nơi đối đầu với Cố Tập Đường, thậm chí không tiếc bán cả bí mật cốt lõi của Cố thị cho công ty đối thủ.
Cuối cùng, sự thật bị phơi bày, nguyên chủ bị đuổi ra khỏi Cố gia, c.h.ế.t tha hương.
Trong ký ức của nguyên chủ, Cố Tập Đường chính là kẻ thù lớn nhất đời hắn.
Nhưng đối với Cố Tập Đường, nguyên chủ chỉ là một hạt cát không thể gây ra sóng gió trong cuộc đời nhân vật chính của anh ta.
Ngước lên, tôi đối diện với ánh mắt lạnh lùng, dò xét của cha mẹ Cố gia.
Họ đã điều tra rất kỹ về nguyên chủ: đánh nhau, bỏ học, thậm chí còn vào đồn cảnh sát.
Vì vậy, họ không hề hài lòng với đứa con trai không ra thể thống này.
Trong giới hào môn, huyết thống là quan trọng nhất, nhưng cũng là không quan trọng nhất.
Hơi bực mình, cái ánh mắt quái quỷ gì vậy.
Tôi đâu có muốn đến đây.
Tôi mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ hung hăng trừng lại.
Cái hào môn rách nát gì chứ, ai mà thèm.
Tôi quay đầu định bước ra ngoài, nhưng lại vô tình va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Mùi gỗ lạnh lùng xộc vào mũi.
Khi tôi hoàn hồn, cổ tay đã bị một bàn tay nắm chặt.
Cố Tập Đường không biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Nơi cổ tay không ngừng truyền đến cảm giác ấm áp.
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, nhất thời ngây người, buột miệng hỏi: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau?"
Đồng tử Cố Tập Đường hơi co lại, nhìn tôi thêm vài lần để xác nhận, rồi mới nói: "Chắc là không."
Cũng phải.
Vốn dĩ không phải người của cùng một thế giới, sao lại nghĩ đến việc hỏi câu này chứ.
Đúng là não có vấn đề rồi.
Hoàn hồn lại, tôi giãy tay ra, chỉnh lại thần sắc: "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi. Nhìn ra các vị cũng không hoan nghênh tôi, vậy... không gặp lại nữa."
Nguyên chủ không được cha mẹ yêu thương.
Người trong giới cũng vì Cố Tập Đường mà không ưa nguyên chủ.
Đúng là một kẻ bị vạn người chán ghét.
Nghĩ đến cái kết cục thảm hại của nguyên chủ.
Ở lại đây, chỉ có đường chết.
Tôi nghiêng người định đi.
Nhưng Cố Tập Đường lại chắn trước mặt tôi, mang theo vẻ không thể nghi ngờ:
"Giản Khê, Cố gia không phải là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."
"Sự tồn tại của em đã bị lộ, chúng tôi đã liên hệ với truyền thông, vài ngày nữa sẽ công bố thân phận của em. Em phải ở lại phối hợp."
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là tuổi tác xấp xỉ nhau.
Nhưng Cố Tập Đường nói chuyện lại có cảm giác như đang dạy dỗ tôi.
Tôi cười cười, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi có nghĩa vụ sao?"
Cố Tập Đường cũng không nổi giận, nhẹ giọng đe dọa: "Nếu muốn ngủ vỉa hè, em có thể thử bước ra khỏi cửa lớn."
Tôi đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta.
Trong đại sảnh im lặng như tờ, cha mẹ Cố gia cũng ngầm đồng ý với lời đề nghị này.
Hay lắm.
Tôi phồng má, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Được, phối hợp. Tôi sẽ phối hợp."