Chiếc xe đón sân bay màu đen chạy êm ru, người tài xế im lặng nhận lấy hành lý.
Diệp Hàm Thanh nằm gọn ở ghế sau, xuyên qua cửa kính xe nhìn thành phố trong mưa - những đỉnh nhọn phong cách Gothic thấp thoáng dưới nền trời xám xịt, trên con đường lát đá, những người đi đường vội vã, có những cặp tình nhân cầm ô hôn nhau dưới cột đèn giao thông.
"Lạnh không?" Vân Siếp nắm lấy tay cậu.
Diệp Hàm Thanh lắc đầu, thuận thế gác chân lên đùi anh: "Muốn ăn đồ nóng."
Vân Siếp đã có chuẩn bị từ trước, lấy ra một chiếc túi giấy giữ nhiệt.
Mở ra, hơi nóng bốc lên, lộ ra những chiếc bánh ngô vàng óng - món ăn vặt phổ biến nhất trên đường phố Milan, lớp ngoài vẫn còn xì xèo mỡ vàng thơm phức.
"Mua từ lúc nào thế?" Diệp Hàm Thanh mắt sáng lên.
"Lúc em ngủ," Vân Siếp xé một miếng nhỏ đút cho cậu. "Cẩn thận nóng."
Lớp vỏ bánh ngô giòn tan, Diệp Hàm Thanh mãn nguyện nheo mắt lại, đầu lưỡi l.i.ế.m mảnh vụn dính trên ngón tay Vân Siếp.
Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một lớn, bọt nước uốn lượn thành dòng trên kính. Bên trong xe ấm áp hài hòa, hơi thở hoa hồng đỏ và trúc xanh lặng lẽ hòa quyện.
Người tài xế liếc qua kính chiếu hậu, lập tức ý tứ kéo tấm ngăn lên.
...
Vừa đến khách sạn, cậu bé gác cửa nhìn thấy biển số xe liền chạy vội tới đón.
"Phòng suite của ngài ở tầng cao nhất," quản lý khách sạn kính cẩn trao thẻ phòng. "Đã chuẩn bị máy tạo độ ẩm và gối kê cổ theo yêu cầu."
Vân Siếp gật đầu, cánh tay vẫn luôn ôm eo Diệp Hàm Thanh.
Khi thang máy đi lên, Diệp Hàm Thanh lười biếng tựa vào người anh, đột nhiên khẽ cười: "Anh trai, anh đoán xem Chu Dư An bây giờ đã đến Iceland chưa?"
"Chắc vẫn đang quá cảnh ở Helsinki." Vân Siếp nhéo sau gáy cậu. "Quý Minh Viễn vừa gửi tin nhắn, nói là có ai đó nhét hộ chiếu vào túi áo lông vũ, lúc qua cửa an ninh suýt chút nữa phải cởi hết cả áo ra."
Diệp Hàm Thanh cười đến suýt sặc, bị Vân Siếp nhân cơ hội đút nước cho.
Thang máy "Đing" một tiếng dừng lại ở tầng cao nhất, cuối hành lang, cửa phòng suite đã lặng lẽ mở ra.
...
Căn phòng tràn ngập hương hoa hồng thoang thoảng.
Diệp Hàm Thanh vừa vào cửa liền nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, vùi mặt vào gối nói nhỏ: "Đói..."
Vân Siếp quỳ một gối ở mép giường giúp cậu cởi giày: "Bánh ngô ăn không tính tiền à?"
"Đó là đồ ăn vặt." Diệp Hàm Thanh trở mình, túm cà vạt kéo anh xuống. "Bữa chính đâu?"
Vân Siếp thuận thế chống người phía trên cậu, chóp mũi cọ qua miếng dán tuyến thể: "Gọi dịch vụ phòng hay ra ngoài ăn?"
"Đừng cử động..." Diệp Hàm Thanh đột nhiên ôm lấy cổ anh, chân quấn lấy eo anh. "Cứ thế này một lát nữa."
Vân Siếp chiều chuộng nằm xuống, nhưng vẫn cẩn thận khống chế trọng lượng bằng tay.
Hơi thở Diệp Hàm Thanh dần đều đặn, hàng mi quét vào cổ anh như một chiếc quạt nhỏ.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách rơi, từ xa văng vẳng tiếng chuông nhà thờ, trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngưng lại.
Cho đến khi bụng Diệp Hàm Thanh "cô" lên một tiếng.
Vân Siếp khẽ cười đứng dậy: "Gọi đồ ăn thôi."
"Muốn Tiramisu làm món tráng miệng."
"Không được."
"Chỉ một miếng thôi mà..."
"Diệp Hàm Thanh."
Alpha lập tức chui vào chăn giả vờ c·hết, chỉ để lộ một nhúm tóc dựng lên.
Vân Siếp xoa xoa nhúm tóc đó, cầm điện thoại đầu giường lên gọi nhà hàng.
Ánh chiều tà xuyên qua rèm cửa tiến vào, đổ xuống thảm một vầng sáng hình thoi.
Trong lúc chờ đồ ăn, Vân Siếp quay đầu nhìn đám người phồng lên trên giường -
Diệp Hàm Thanh đã tự bò ra, đang quỳ trước cửa sổ kính nhìn Nhà thờ lớn Milan trong mưa. Khuôn mặt nghiêng của cậu dưới ánh đèn neon mới lên của thành phố trở nên đặc biệt mềm mại.
Vân Siếp đặt điện thoại xuống, lặng lẽ bước tới, từ phía sau ôm cậu vào lòng.
"Anh trai," Diệp Hàm Thanh ngẩng đầu tựa vào vai anh. "Mai có thể lên mái nhà không?"
"Ngày mai phải đi gặp đối tác trước," Vân Siếp hôn lên đỉnh đầu cậu. "Nói chuyện hợp tác xong, có thời gian thì đi."
Diệp Hàm Thanh xoay người, đột nhiên cắn vào yết hầu anh: "Thế bây giờ đưa em đi xem phòng tắm trước nhé?"
Vân Siếp trực tiếp bế cậu lên.
...
Vân Siếp bế Diệp Hàm Thanh vào phòng tắm, cánh cửa kính mờ tự động đóng lại sau lưng.
Hương trúc xanh và tin tức tố hoa hồng đỏ quấn quýt trong không khí. Răng nanh Diệp Hàm Thanh tựa vào yết hầu anh, hơi thở nóng bỏng làm tai anh ửng đỏ.
"Để anh xả nước trước đã." Vân Siếp đặt cậu lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, khi xoay người lại bị cậu túm chặt vạt áo.
Ngón tay Diệp Hàm Thanh lướt theo eo anh vào trong áo sơ mi, nhiệt độ cơ thể nóng rực của Alpha xuyên qua lớp vải đốt cháy da thịt anh.
"Anh trai cởi giúp em." Diệp Hàm Thanh đung đưa chân, dây lưng áo choàng tắm không biết từ lúc nào đã tuột ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo.
Hơi thở Vân Siếp cứng lại, khi anh đưa tay cởi cúc áo sơ mi của mình, hương trúc xanh đột nhiên nồng nàn bao trùm.
Hơi nước mịt mờ nhanh chóng lấp đầy phòng tắm.
Diệp Hàm Thanh đè Vân Siếp vào vách kính mờ sương. Dòng nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống cơ bắp căng cứng của Alpha.
Cậu cúi đầu l.i.ế.m đi những giọt nước trên mi mắt Omega: "Nửa tháng trước anh đã hứa... trong phòng tắm mà."
Sự phản kháng của Vân Siếp bị nuốt chửng trong nụ hôn triền miên.
Giữa hơi sương bốc lên, hương hoa hồng bị hương trúc xanh bao phủ từng lớp, tiếng nước từ vòi sen không thể át được tiếng nước dính nhớp.
Răng nanh Diệp Hàm Thanh cọ vào tuyến thể sau gáy anh, nhưng vẫn cẩn thận không cắn thêm một dấu nào - ngày mai anh còn có công việc quan trọng.
...
Khi Vân Siếp dùng khăn tắm bọc lấy Diệp Hàm Thanh, cổ tay của mình đã hằn vài vết đỏ.
Mái tóc ướt đẫm của Alpha cọ vào hõm vai anh: "Chân mềm nhũn rồi."
Giọng làm nũng khác một trời một vực so với lúc nãy. Vân Siếp bất lực nâng đầu gối cậu lên, bế cậu ra khỏi phòng tắm như đang bế một đứa trẻ.
Đúng lúc đó, dịch vụ phòng ấn chuông cửa.
Diệp Hàm Thanh cuộn tròn trong chăn bên cửa sổ kính, nhìn Vân Siếp đẩy xe đồ ăn đến mép giường.
Mùi súp kem nấm thơm lừng lan tỏa. Alpha đột nhiên từ phía sau ôm lấy Omega đang bày biện đồ ăn: "Mớm cho em ăn."
"Lúc nãy không phải còn hung hăng lắm sao?" Tai Vân Siếp còn ửng đỏ, đã dùng dĩa găm một miếng bò bít tết nhỏ.
Diệp Hàm Thanh cắn thức ăn từ tay anh, thuận thế đẩy anh vào chăn lông: "Anh trai mớm thì ngon hơn."
Tin tức tố trúc xanh lại bất an quấn lấy anh, cho đến khi Vân Siếp đỏ mặt đưa cho cậu nửa ổ bánh mì mới chịu từ bỏ.
Khi một chút cà phê bột Tiramisu dính ở khóe miệng Diệp Hàm Thanh, Vân Siếp theo bản năng dùng ngón cái lau đi, nhưng lại bị Alpha ngậm lấy.
"Đến lúc ngủ rồi." Vân Siếp tai đỏ rực rút tay về, đẩy xe đồ ăn ra ngoài cửa.
Diệp Hàm Thanh đang dùng máy tính bảng kiểm tra dự báo thời tiết, nghe vậy lập tức nhào đến ôm eo anh: "Hình như mai là trời nắng đấy."
"Ừm, nói chuyện hợp tác xong sẽ dẫn em đi chơi." Vân Siếp xoay người vò rối tóc Alpha, nhưng bị Diệp Hàm Thanh lợi dụng thế đẩy ngã xuống giường.
Hương trúc xanh dịu dàng bao phủ, mang theo hơi nước ẩm ướt sau khi tắm: "Thế bây giờ dỗ em ngủ đã."
3 giờ sáng, Vân Siếp bị nóng tỉnh, phát hiện Diệp Hàm Thanh đang trừng mắt chơi tóc của anh.
Nhiệt độ cơ thể Alpha xuyên qua áo ngủ truyền đến không ngừng, rõ ràng vẫn đang vật lộn với chứng lệch múi giờ.
"Nhắm mắt lại." Vân Siếp tiết ra tin tức tố trấn an, hương hoa hồng đỏ lặng lẽ nở rộ trong bóng tối.
Diệp Hàm Thanh vùi mặt vào cổ anh, hơi thở dần trở nên dài hơn.
Mưa đã tạnh từ lúc nào, ánh trăng xuyên qua rèm cửa đậu trên những sợi tóc quấn quýt, đỉnh nhọn của Nhà thờ lớn Milan lấp lánh ngoài cửa sổ.