BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 41

Cũng thật là kỳ quái.

“Thẩm học trưởng cũng tới rồi, ai ya không đúng, hiện tại đều nên kêu Thẩm tổng ha ha ha.”

Đoàn người hiện tại đều là người khôn khéo, thấy người cầm đầu Thẩm Hành Phong sôi nổi nâng chén. Bọn họ tuổi còn trẻ, cho dù tự mình phấn đấu ra chút sự nghiệp, so với thiếu gia trực tiếp kế thừa gia nghiệp như Thẩm Hành Phong vẫn kém không ít.

Chỉ có Yến Trì không hòa hợp với đám đông, không đứng dậy, cũng không nâng chén, chỉ là chậm rãi uống một ngụm trà nóng.

Thẩm Hành Phong không bực, ngược lại tỏ vẻ tốt tính chào hỏi hắn: “Yến học đệ, mấy ngày không gặp, tinh thần cậu không tồi.”

Ánh mắt mọi người nháy mắt chuyển hướng Yến Trì, thường ngày cậu cũng không xuất hiện ở trường hợp như vậy, hôm nay hiếm thấy hiện thân, bạn học cũ không khỏi tò mò.

“Yến Trì cậu cùng Thẩm học trưởng còn có liên quan à, thật tốt, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm còn có liên hệ.”

Yến Trì buông ly, biết đây đều là lời nói trong trường hợp, cũng lười so đo, rũ mắt cười cười.

Ánh đèn khách sạn lộng lẫy, ánh sáng chói mắt dừng ở trên mặt cậu, chiếu đến nụ cười kia càng thêm bắt mắt. Rõ ràng chỉ là khóe môi vừa nhếch, không có hành động khác, lại vẫn khiến Alpha bên cạnh đều nhìn thẳng mắt, ngay cả Alpha vừa rồi còn cùng Thẩm Hành Phong lôi kéo làm quen cũng không ngoại lệ.

Yến Trì là thật sự đẹp mắt, người như vậy bất luận giai đoạn tuổi tác nào gặp gỡ, đều khiến người ta không rời được mắt.

Liễu Mộc Thanh thấy Yến Trì lười phản ứng đối phương, lập tức nói mấy câu làm hòa. Đám người tránh ra, hắn mới chọc chọc má lúm đồng tiền của Yến Trì: “Lần sau vẫn là không nên gọi cậu đi, mấy Alpha kia từng người, đều là ánh mắt gì.”

Yến Trì không để bụng, cậu sớm đã thành thói quen ánh mắt của người khác.

Trong sảnh người tuy nhiều, nhưng đều là người trưởng thành, ngẫu nhiên mở mấy câu đùa giỡn cũng không tính quá đáng, phần lớn chỉ dừng lại ở mức vừa đủ.

Yến Trì đối với chuyện ăn cơm này thực nghiêm túc, một miếng đồ ăn luộc một miếng tôm xào dầu, cuối cùng còn phải đi kèm hai ngụm trà. Tần suất đũa động chi thấp khiến Liễu Mộc Thanh nhíu chặt mày, thầm nghĩ Yến Trì đây là đang sống cuộc đời khổ hạnh tăng gì.

“Đúng rồi Tiểu Trì, tôi vừa rồi nghe người ta nói, lần này bọn họ mời, còn gọi cả Quý Việt Đình.” Liễu Mộc Thanh đè thấp giọng.

Yến Trì dừng lại: “Vậy hắn...”

“Không biết, đại khái không tới đi, trước đó hoan nghênh party hắn không cũng không đi sao.” Liễu Mộc Thanh nhún nhún vai, “Cậu hiện tại không phải rất thân với hắn sao, hắn liền không nhắc tới với cậu?”

Yến Trì cắn đầu đũa nhọn ngây người một lát, chậm rãi lắc đầu, Quý Việt Đình xác thật chưa nói qua chuyện này.

Ánh mắt rơi xuống nơi khác, cậu thoáng nhìn nghiêng góc đối mấy Alpha và Omega tụ tập ngồi cùng nhau, nhìn có chút quen mắt.

Vài giây sau cậu đột nhiên hoàn hồn, nhớ ra rồi.

Mấy vị kia đều là bạn bè của Quý Việt Đình khi học cấp ba.

Alpha bên tay trái luôn cùng Quý Việt Đình chơi bóng, Omega bên tay phải ở tiệc tối từng cùng Quý Việt Đình hợp tấu, vị ở giữa, thì ở bữa tiệc tiễn đưa vui vẻ cùng nhân vật chính liên tiếp cụng ly...

Yến Trì nhớ không rõ mình có từng giao thiệp với bọn họ không, nhưng lại đối với việc nhỏ trong quá khứ thuộc như lòng bàn tay.

Một loại khoái ý kỳ quái bỗng nhiên cùng với trà nóng xuyên qua cơ thể, cũng không biết có phải hay không vận mệnh trêu đùa, nhiều năm sau đồng học tụ hội, cậu thế mà cùng đối tượng mình cực kỳ hâm mộ năm đó thay đổi vị trí.

Có người mọi cách thỉnh cầu không thể được hồi âm, có người... Yến Trì hồi ức, Quý Việt Đình lần trước gửi tin nhắn cho cậu, đại khái là nửa giờ trước.

“Cho nên hắn thật chưa nói à?”

“Có lẽ là công việc tương đối bận.” Yến Trì bào chữa cho Alpha không đến.

Dù sao Quý Việt Đình dưới trướng có một công ty lớn như vậy, mỗi ngày có thể rút ra không ít chụp mấy tấm ảnh mèo, oán giận hai tiếng muốn tan tầm đã thật là không dễ.

________________________________________

Bữa tối kết thúc, lác đác vài người rời đi, Yến Trì nhìn lại, phát hiện là vài vị bạn bè của Quý Việt Đình.

Những người còn lại chuyển sang ngồi trong sảnh lâu hơn, từng bình rượu quý giá được liên tiếp mở ra, ăn uống linh đình, tiếng cụng ly không ngớt bên tai.

Xuất phát từ lễ phép, Yến Trì không lập tức cáo từ, cậu nhận trà xanh do nhân viên phục vụ đưa tới trong ánh mắt kinh ngạc, hướng góc khuất không chớp mắt ngồi xuống, chuẩn bị tiêu cơm một chút rồi đi.

Người nhiều, cái gì cũng có thể nói, gặp gỡ quanh năm, thăng chức tăng lương, chuyện nhà. Yến Trì yên lặng nghe chuyện xưa của người khác, cũng cảm thấy thú vị.

Cũng không biết bắt đầu từ câu nói nào, đề tài trò chuyện không hiểu sao dời đi, rơi xuống người chưa từng trình diện là Quý Việt Đình.

“Trường Ưng mấy năm nay thật là càng làm càng lớn, ai, hình như trước mấy tháng nghe ai nói, Quý Việt Đình cũng bay về rồi, chuyện này thật hay giả?”

“Thật sự a, nào còn có thể là giả. Chẳng qua nhóm người chúng ta ở trước mặt Trường Ưng không đủ xem, người ta Quý Việt Đình hiện tại cũng là không mời nổi.”

Lời này nghe được Yến Trì không thoải mái lắm, cậu không tự chủ được nhăn lại mi, nắm chặt chén trà.

Thẩm Hành Phong uống rượu nhiều, đầu óc nóng lên, ánh mắt lướt qua nhìn lên không thấy Yến Trì, coi như người đã đi rồi.

Hắn cánh tay dài vươn ra đặt ở trên sô pha, ngửa đầu châm chọc cười một tiếng: “Đúng vậy, người ta cái danh ‘Tổng’ mới là Tổng thật, nơi nào vừa mắt chúng ta những đồng học cũ này, trong sân làm ăn cũng không khách khí, một chút đường sống không lưu.”

Lời này vừa nói ra, có người lập tức hỏi: “Lời cậu có ý gì.”

Người khác không hỏi, Thẩm Hành Phong cố làm ra vẻ bí ẩn. Người khác hỏi, hắn ngược lại biến thành người không chịu nói, cúi đầu thật dài thở dài, làm như bị bao lớn ủy khuất.

Liễu Mộc Thanh tuy không biết toàn cảnh, nhưng cũng hiểu biết một bộ phận nội tình, hắn vội vàng quay đầu đi xem Yến Trì.

Hai ba câu nói công phu, khuôn mặt Yến Trì vừa rồi còn ôn hòa đã hoàn toàn lạnh xuống.

“Kỳ thật tôi gần nhất nghe được chút phong thanh, Hải Huy của mấy cậu... Có phải có hiểu lầm gì không?”

Thẩm Hành Phong ngẩng đầu, nửa vời đáp: “Có lẽ là có chút hiểu lầm đi, nói cho cùng bất quá là xích mích nhỏ, cũng làm khó hắn việc này đều phải bận tâm.”

“Thẩm ca cậu đừng nói, việc này lần trước hoan nghênh party lúc đó liền có thể thấy được một chút. Tôi trước đó vài ngày còn nghĩ có cái hợp tác muốn cùng Trường Ưng nói, ai biết bọn họ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, thật là một chút mặt mũi không cho.” Có người lải nhải.

Ngậm miệng không nói giả có, phụ họa theo tiếng người càng nhiều, giữa bàn ghế âm thanh hỗn loạn âm nhạc, ồn ào không thôi.

Cho đến ——

“Loảng xoảng.”

Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, tựa như hiệu lệnh, mọi người tức thì im tiếng.

Yến Trì đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa?”

Thẩm Hành Phong bỗng chốc trợn to mắt.

Người mới mở miệng kia miệng một chạm vào, suýt nữa lắp bắp: “... Yến Trì cậu, cậu có ý gì.”

“Nói chuyện làm ăn, chú trọng thực lực. Biết rõ mình mấy cân mấy lạng mới đi đề nghị hợp tác, cân nhắc cái lợi, cũng đỡ chọc người chê cười. Nếu tất cả đều phải đẩy lên đầu Trường Ưng, vậy cũng thật là đủ oan uổng.”

Người kia nhất thời bị nghẹn đến mặt đỏ rần.

Yến Trì không kiêu ngạo không siểm nịnh ,nói xong, lại nhìn về phía Thẩm Hành Phong: “Còn về cậu, Thẩm tổng, tôi trước đây sao không phát hiện cậu lại khuấy động thị phinhư vậy? Mớ hỗn độn của Hải Huy xử lý xong chưa, bị hủy hợp đồng đến sảng phải không? Còn có tâm tình ra ngoài uống rượu, nếu là tôi, tăng ca suốt đêm còn không kịp.

“Bất quá cũng phải, ngay cả người bao nuôi đều nhìn không chuẩn mắt, dung túng phải người đắc tội đối tác, ai có thể trông cậy vào cậu lãnh đạo tốt một công ty.”

Vài câu chữ ít ỏi lột sạch da Thẩm Hành Phong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn một ngụm rượu sặc vào cổ họng, ho khan không ngừng.

“Người khác thì sao, còn muốn nói gì?”

Yến Trì những câu phản bác, áo ngoài ôn nhu cởi ra, chỉ còn lại sự sắc bén khiếp người .

Đây đều là tình huống gì?

Bạn học cũ chỉ biết Yến Trì xinh đẹp không giống người thật, nào biết đâu rằng cậu nói chuyện thế mà lại sắc bén như vậy, từng chiêu đều tấn công điểm yếu của người khác.

Nhưng mấu chốt nhất chính là... Tại sao cậu đột nhiên vì Quý Việt Đình ra mặt? Trước đây cũng không thấy hai người có giao thiệp gì a?

Âm nhạc trong lô ghế đã tắt, nhưng không người nào dám đứng dậy bật tiếp đầu tiếp theo.

Mọi người đều bị biến cố này làm cho ngây người.

Liễu Mộc Thanh cũng ngây người —— chẳng qua ngốc theo hướng có chút bất đồng.

Hắn không thể tin trợn to mắt, rồi sau đó lại nhìn về phía Yến Trì, điên cuồng chớp mắt ra hiệu.

“?”

Yến Trì sửng sốt, như là ý thức được cái gì, tim bỗng nhiên kinh hoàng.

Cậu theo ánh mắt xoay người sang chỗ khác.

“Đông.”

Cánh cửa lớn của lô ghế bị người đẩy ra, ánh đèn ngăn trở, phóng ra một đạo bóng người cao lớn.

Alpha vừa rồi là nhân vật chính của đề tài chậm rãi đi vào, hắn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đứng yên phía sau Yến Trì, cười hỏi:

“Náo nhiệt như vậy à, đang nói chuyện gì?”

 

back top