BẠCH NGUYỆT QUANG BỊ ĐÁNH CẮP THÂN PHẬN

Chương 42

Một câu nói buông xuống, toàn không gian càng thêm tĩnh mịch.

Thấy không có người trả lời, Quý Việt Đình cười một tiếng, không lớn không nhỏ, lại khiến người ta sởn gai ốc.

Thẩm Hành Phong, Alpha vừa nãy nói chuyện, cùng với mấy vị hùa theo không lâu trước đó, sắc mặt thay đổi đột ngột, không dám nói gì.

Quý Việt Đình đến đây lúc nào?

Những lời họ nói, chẳng lẽ Quý Việt Đình đều nghe thấy?

Trong lúc nhất thời, thần sắc mọi người khác nhau, người duy nhất ở ngoài trạng thái, thế mà lại là Yến Trì.

Người vừa rồi gây chuyện vài phút trước co quắp mím môi, sau một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Lần đầu cậu làm chuyện như vậy, tại sao lại bị Quý Việt Đình đụng phải?

Quý Việt Đình ở phía sau cậu, bàn tay rộng lớn chống lưng ghế, cúi người hỏi: “Không cho tôi tới?”

“Không có,” Hơi ấm từ hơi thở phả xuống, Yến Trì nghiêng đầu, “Anh không nói với họ, cũng không nói với tôi, tôi cho rằng anh không tới.”

Quý Việt Đình không phản bác, chỉ nhìn vành tai phiếm hồng của Yến Trì trong ánh sáng không quá sáng: “Xin lỗi, ban ngày có cuộc họp, quên nói cho cậu, là tôi không tốt.”

Liễu Mộc Thanh ở gần hiện trường không thể tưởng tượng mà trừng lớn mắt.

Cái này cái này, “Bạn bè” mà Yến Trì nói chính là kiểu bạn bè như thế này sao?

Hai chữ bằng hữu này của họ thuần khiết sao, xác định không quên thêm tiền tố “Nam”?

Quý Việt Đình từ trên cao nhìn người khi mày mắt sắc nhọn, nhàn nhạt lướt qua Thẩm Hành Phong: “Nếu là không tới, tôi e rằng sẽ bỏ lỡ không ít.”

Cấp bậc pheromone Alpha áp chế là khắc vào trong xương cốt, cấp bậc Thẩm Hành Phong xa không bằng đối phương, bất quá bị liếc qua liền lạnh cả sống lưng, hắn lập tức thề thốt phủ nhận: “Quý ca, tôi, tôi không phải ý đó, anh hiểu lầm...”

“Gọi tôi là ca, chúng ta thân quen lắm sao?” Quý Việt Đình trắng trợn mỉa mai.

Người trưởng thành, đặc biệt là loại người thường xuyên giao thiệp như bọn họ, đặc biệt chú trọng lời nói, mọi việc lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt, nhưng Quý Việt Đình lúc này hiển nhiên không có ý này.

Mồ hôi lạnh của Thẩm Hành Phong đều sắp chảy xuống: “Quý tổng, tôi vừa nãy uống say quá.”

Quý Việt Đình không đáp, chỉ gọi nhân viên phục vụ.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài có nhu cầu gì?” Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cung kính hỏi.

Người quản lý vừa rồi đã nhắc nhở, trong toàn bộ nhà hàng này, chọc ai cũng không thể chọc vị trước mắt này.

Sơ lược qua các loại rượu rực rỡ muôn màu trên bàn, Quý Việt Đình nói: “Mấy bình phía trên.”

Nhân viên phục vụ hiểu rõ, biết đối phương chỉ là rượu.

Giữa sân không ai dám nói gì, chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng, chỉ cần lửa không cháy tới người mình là được.

Nhân viên phục vụ động tác rất nhanh, một giây liền đem mấy bình rượu mới lấy từ hầm rượu đưa tới, dẫn đầu là Vodka, rượu đỏ rượu trắng gì cũng có, mỗi chai đều giá cả xa xỉ.

“Thưa ngài, ngài xem những thứ này là muốn...”

“Để trên bàn,” Quý Việt Đình nâng cằm, nhìn về phía Thẩm Hành Phong, “Nếu đến muộn, vậy tôi mời khách, Thẩm tổng nể mặt chứ?”

Đầu bên kia, sắc mặt Thẩm Hành Phong đen như đáy nồi.

Mẹ nó, tại sao hắn lại không thấy rõ Yến Trì còn ở đó!

Lúc trước nói xấu người không phải là hắn, hiện giờ Quý Việt Đình liền đứng trước mặt hắn, hắn lại nào dám đắc tội đối phương nữa. Hải Huy chịu không nổi đợt gãy khúc thứ hai, bằng không cha hắn, lão Thẩm tổng nhất định muốn thu hồi hết những quyền lợi kia...

“Quý tổng nói đâu vậy, ngài mời khách, tôi tự nhiên sẽ không từ chối.” Sau một hồi cân nhắc Thẩm Hành Phong cười hòa giải, vì biểu kính ý, lập tức mở rượu mới rót đầy một ly, không kịp tỉnh rượu liền uống một hơi cạn sạch: “Ly này tôi kính ngài, vừa rồi là tôi rượu say nói lỡ, có nhiều điều không phải, Quý tổng bao dung.”

“Nói hay lắm.” Quý Việt Đình nhếch môi.

Thẩm Hành Phong vừa muốn thở phào.

“Nếu đã nể mặt, vậy đều uống hết đi.” Quý Việt Đình nhìn xuống hắn.

Giọng nói buông xuống, Thẩm Hành Phong hoàn toàn sửng sốt.

Không đợi hắn phản ứng, Quý Việt Đình chỉ vào cửa một Alpha còn đang thao thao bất tuyệt khác nói: “Cậu, ghi hình —— một chai cũng không được thiếu, kết thúc gửi tới hộp thư hợp tác Trường Ưng.”

Người kia choáng váng.

“Phần hợp tác này thế nào, Quý vị vừa lòng chứ?”

Alpha toàn thân cứng đờ, giống như đã c.h.ế.t ba ngày.

Cái này nếu hắn thật sự ghi lại, không chỉ không chiếm được lợi trước mặt Quý Việt Đình, lại còn đắc tội c.h.ế.t Thẩm Hành Phong!! Ai không biết Thẩm Hành Phong là người cực kỳ muốn mặt, ghi hình ở Trường Ưng một ngày, Thẩm Hành Phong liền có khúc mắc một ngày, Thẩm Hành Phong có khúc mắc một ngày, không phải sẽ tìm hắn phiền phức một ngày sao?!

Nhưng đây là mệnh lệnh của Quý Việt Đình, hắn không dám không nghe.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiến thoái đều là sai.

Yến Trì lạnh lùng nhìn, trong lòng lại cảm thán, chiêu này của Quý Việt Đình nhìn như bất động thanh sắc, lại thực sự tàn nhẫn, xác thật nên gọi một tiếng “Quý tổng”.

Thị phi đúng sai tạm thời không bàn, Yến Trì tâm tính trẻ con, chỉ cảm thấy hả giận.

“Quý, Quý tổng, cái này không tốt đâu, tôi ——” Tất cả lời nói của Alpha đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc đối diện với Quý Việt Đình.

“Cần tôi nói lần thứ hai?”

“Không, không cần,” Trường Ưng Hải Huy cái nào nặng cái nào nhẹ, người có đầu óc đều sẽ phân biệt, Alpha liền đáp, “Tôi, tôi rõ ràng.”

Quý Việt Đình không có ý định ngồi xuống, chỉ là nhìn. Thẩm Hành Phong sửng sốt một lát, căng da đầu bắt đầu rót rượu vào ly, trước đó hắn đã uống không ít, nếu lại giải quyết hết toàn bộ trên bàn... Thật là không c.h.ế.t cũng phải lột da.

Camera hoạt động trong bóng đêm, đèn flash chói mắt, mọi thứ được ghi chép rõ ràng, người quay chụp lại không dám tay run.

Để tránh bị liên lụy, những người còn lại sôi nổi xin rút, nói có việc muốn đi trước.

Thấy Quý Việt Đình không ngăn trở, rất nhanh, người trong lô ghế liền đi gần hết.

Một buổi đồng học tụ hội đến cuối cùng chẳng ra cái gì cả, Yến Trì cho dù biết trước cũng không thể tưởng tượng ra trường hợp như thế này.

Cậu đang hoảng thần, vai bỗng nhiên bị cọ nhẹ một cái.

Cách lớp vải mỏng, rất ngắn ngủi một cái chớp mắt.

Quý Việt Đình nhìn cậu, sự lạnh lùng trong mắt không còn nữa: “Trà lạnh rồi, muốn cùng tôi đi trước không?”

Lời này nói ra, có hiệu quả giống như “Có muốn cùng tôi đi riêng không”.

Liễu Mộc Thanh bên cạnh liều mạng che miệng đang khó có thể khống chế muốn mở to, vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa ánh sáng.

Yến Trì không thể không thẹn thùng, theo bản năng nhìn về phía Liễu Mộc Thanh, cảm thấy mình không nên bỏ đối phương đi trước, nhưng Liễu Mộc Thanh không hề để ý, lập tức phất tay ra hiệu Yến Trì, bảo cậu chạy nhanh, đừng lo lắng cho mình.

Cái đồng học tụ hội này quả là quá kích thích.

 

back top