Thấy bộ dáng kia của Liễu Mộc Thanh, Yến Trì cũng mặc kệ trà rốt cuộc là lạnh nóng hay dở, chỉ ngơ ngác đi theo Quý Việt Đình phía sau ra lô ghế. Tinh thần cậu mơ hồ, thẳng đến khi xuống lầu, bị gió đêm mùa hè khô nóng lại nhẹ nhàng vui vẻ thổi vào mặt mới phục hồi tinh thần lại.
Quý Việt Đình dừng bước, đang chờ cậu ở cách một bước.
“Anh làm như vậy, đối với Trường Ưng có thể có ảnh hưởng không?” Yến Trì đem lo lắng buột miệng thốt ra.
Quý Việt Đình giải thích nghi hoặc cho cậu: “Sẽ không.”
Không hỏi nhiều nữa, Quý Việt Đình nói, Yến Trì liền tin.
Nghĩ đến Thẩm Hành Phong phải bị quay video uống hết những chai rượu kia, cậu liền nhịn không được cười rộ lên: “Quý Việt Đình, tôi đột nhiên phát hiện anh cũng rất hư, sao có thể nghĩ ra chiêu tổn thất như vậy a.”
“Cậu sao giờ mới phát hiện,” Quý Việt Đình nói, “Tôi vốn dĩ liền không phải là người tốt gì.”
Yến Trì chỉ cho rằng hắn đang trêu chọc mình: “Tôi thật không nghĩ tới anh sẽ đến. Đúng rồi, anh tới lúc nào a, những lời tôi vừa mới bắt đầu nói anh có phải đều nghe thấy rồi, bây giờ nghĩ lại, vẫn là quá trẻ con.”
Cậu nhất quán bênh vực người mình, chỉ cần người kia được cậu phân chia vào hàng ngũ “Người nhà”, Yến Trì liền nghe không được người khác nói bậy, chỉ là ngày xưa là thật sự bênh vực người mình, hôm nay lại bằng không, cái sự “đoản” này... Thực sự có chút dài quá.
Nghĩ cũng phải, tính tình tùy ý như Quý Việt Đình, làm sao sẽ không cho mình nhận không khí.
Yến Trì đang suy nghĩ lung tung, trán đột nhiên bị búng nhẹ một cái.
Học sinh giỏi chưa từng bị ăn “bạo hạt dẻ”, tuy rằng hạt dẻ này vỏ cũng chưa nổ, là một pháo xẹp.
Cậu kinh ngạc ngước mắt, rất ấm ức đối diện với ánh mắt mỉm cười của Quý Việt Đình.
“Suy nghĩ lung tung gì đâu Tiểu Trì lão sư, sẽ không có loại chuyện này,” Ý cười trong đáy mắt Quý Việt Đình róc rách, “Thấy cậu chịu vì tôi nói chuyện, thay tôi xả giận, tôi đặc biệt vui vẻ.”
Thật hay giả?
“Thật sự.” Như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Quý Việt Đình lại lần nữa cường điệu, sợ Yến Trì không tin, “Trước kia chưa từng được ai bảo vệ qua, cậu là người đầu tiên.”
Yến Trì bị hắn cảm ơn đến ngượng ngùng, nói loanh quanh: “Anh nếu là không ngại, vậy không có việc gì, tôi chỉ là không thích người khác nói bậy bạn bè của tôi... Vậy lát nữa anh đi đâu, về nhà sao?”
Thời gian còn sớm, lại là mùa hè, buổi tối sáu bảy giờ bên ngoài trời đều là ánh sáng lớn, tầng mây rõ ràng, tuy không có mặt trời, lại có một vầng trăng rằm ôn hòa treo cao giữa không trung.
“Trước đây không phải nói muốn mời tôi ăn cơm, thời gian địa điểm tôi định?” Quý Việt Đình hỏi.
“Ừm.” Là có chuyện như vậy, Yến Trì chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến, “Anh vừa tan tầm liền chạy tới, có phải còn chưa ăn cơm?”
“Buổi sáng mở họp đến buổi chiều, vẫn luôn không ăn gì,” Quý Việt Đình nói, “Cậu có sắp xếp khác không, nếu không có, tôi hôm nay sử dụng quyền lợi này nhé?”
“Đương nhiên có thể, anh muốn đi đâu?” Yến Trì không cần nghĩ ngợi.
Là khách sạn xa hoa, hay là hội sở tư nhân, cũng hoặc là quán cơm Tây xoay tròn trên đỉnh tháp cao nhất Hải Kinh, Yến Trì thầm nghĩ mình đều có thể sắp xếp thỏa đáng, Quý Việt Đình chỉ cần tự nhiên mà đến.
Tiền này, cậu cũng là không thiếu.
Nhưng mà, Quý Việt Đình trả lời đều không phải là trong đó bất luận cái gì.
“Vậy chúng ta, đi tiệm hoành thánh bên cạnh Nhất Trung được không?”
Yến Trì còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Nhiều năm không trở lại, cũng không biết nó có phải còn mở không,” Quý Việt Đình thuận miệng nói, “Trước kia lúc đi học trong nhà không cho ăn ở bên ngoài, tôi chỉ nghe người ta nhắc tới, hoành thánh của họ rất tươi, lại không có cơ hội nếm, sau này tốt nghiệp cấp ba ra nước ngoài, cũng không trở về nữa.”
“......” Yết hầu Yến Trì giật giật lên xuống, cũng không biết là chữ nào chọc tới cậu, “Vậy chúng ta hôm nay liền đi thử xem. Cửa hàng còn mở, cửa hiệu lâu đời nào có dễ dàng như vậy đóng, hơn nữa hiện tại cũng không có gia trưởng quản, anh muốn ăn bao nhiêu đều có thể.”
Hơn hai mươi phút sau, hai người ngồi đối diện nhau trong tiệm hoành thánh mặt tiền không lắm rộng mở.
Lão bản đi ra sau bếp, hô: “Hai vị ăn chút gì, hôm nay măng nhà chúng tôi đặc biệt tươi đặc biệt mới mẻ?”
“Vậy muốn một chén hoành thánh lớn thịt tươi măng tiêm, bốn cái là được, còn có một chén...” Yến Trì nhìn về phía Quý Việt Đình, “Anh ăn gì?”
Quý Việt Đình nói: “Giống cậu.”
Lão bản ở trên tạp dề lau một cái, kinh ngạc nói: “Cậu nhóc lớn như vậy cũng ăn bốn cái à, cái này quá ít, làm sao ăn no.”
Nghe vậy, Yến Trì cười dùng thủ thế so cái “Tám”.
“Muốn tám.” Quý Việt Đình bổ sung.
“Tám à, aiya được rồi, nhìn cậu nói chuyện nói một nửa,” lão bản cười ha hả, nói với bác gái gói hoành thánh sau bếp, “Hai chén hoành thánh lớn thịt tươi măng tiêm, một chén bốn cái một chén tám, ăn trong tiệm!”
Tiệm hoành thánh mở ở bên cạnh trường học, buổi sáng có rất nhiều học sinh lão sư ghé thăm, cho dù là buổi tối cũng không thiếu khách nhân. Yến Trì cùng Quý Việt Đình còn tính vận khí tốt, vào cửa liền có chỗ trống, chỉ chốc lát sau công phu, ghế bên trái phải họ đều bị ngồi đầy.
Người xa lạ muôn hình muôn vẻ ngồi xuống, chen chúc, ghế không có chỗ tựa lưng, là ghế gỗ thuần, trước sau không khỏi sẽ đụng tới.
Yến Trì lấy tới hai cái đĩa giấm, trở về liền thấy Quý Việt Đình đã bẻ xong hai đôi đũa dùng một lần, còn rất bình dân.
“Có thể không quen không, người ở đây có chút nhiều, hoàn cảnh có thể không được tốt như vậy.” Tuy nói là Quý Việt Đình chủ động đưa ra, nhưng còn ân tình một bữa cơm liền qua loa giải quyết như vậy, Yến Trì cũng hiếm có chút băn khoăn.
Động tác sau bếp nhanh, chớp mắt, hoành thánh liền lên bàn.
Hơi nóng mịt mờ hơi nước làm mờ mày mắt Quý Việt Đình, khiến hắn thoạt nhìn rất mơ hồ. Hắn cắn một miếng: “Hương vị rất không tồi, như vậy là đủ rồi.”
Thịt heo tươi mới, măng tiêm băm cũng vừa phải, hai thứ bị khóa lại trong lớp da mặt dai ngon, thấm nước canh nóng, tươi rớt lông mày.
Quý Việt Đình ăn uống văn nhã, nhìn cùng ở nhà hàng cao cấp dùng cơm cũng không có gì bất đồng. Yến Trì tự tốt nghiệp sau không thường đến, khó có cơ hội lại đến, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu, mấy cái hoành thánh đơn giản so với cái gọi là thái phẩm xa hoa của khách sạn buổi tối tốt hơn vô số.
Hai người ăn cơm đều không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên duỗi đũa chấm giấm lúc đó đụng tới mu bàn tay, hoặc là ngẩng đầu trong nháy mắt, ánh mắt ngắn ngủi giao hội.
“Mùa hè tay cũng lạnh như vậy?” Quý Việt Đình hỏi.
Yến Trì không cam lòng yếu thế: “Là anh quá nóng.”
“Vấn đề của tôi,” Quý Việt Đình bật cười, lại hỏi, “Buổi tối không làm cậu tức giận chứ.”
“Họ nói là anh, muốn nói tức giận hay không, anh nên hỏi chính mình.”
“Tôi không giận,” Quý Việt Đình không hề che giấu mà nhìn Yến Trì, “Chỉ sợ cậu không vui.”
Buổi tối, điều hòa trong tiệm mở, nhưng không chịu nổi người nhiều, chung quy hỏa lực không đủ, trong bất tri bất giác, lưng Yến Trì đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Quý Việt Đình làm như thời thời khắc khắc đều đang quan sát, mồ hôi trên thái dương Yến Trì vừa thấm ra, một tờ khăn giấy đã được đưa tới trước mặt.
“Ra mồ hôi, lau lau.”
Tai Yến Trì nóng đến lợi hại, lau sạch mồ hôi, đứng dậy tính tiền.
Ra cửa, cậu hỏi Quý Việt Đình: “Tiếp theo chuẩn bị đi đâu?” Cách đó không xa chính là Nhất Trung, từ tiệm hoành thánh thoáng ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy kiến trúc trường học.
“Đi dạo quanh trường học thế nào, lâu rồi không trở về, nhìn đều xa lạ.” Quý Việt Đình theo ánh mắt cậu đề nghị.
Yến Trì không có dị nghị, cùng Quý Việt Đình xuyên qua đường cái, đi tới dưới tường vây trường học.
Thời gian hai người gặp mặt trước đây cũng không dư dả, đại đa số thời điểm, đều là kẹp ở công việc bận rộn một mặt vội vàng. Hiện tại nhàn nhã ăn không ngồi rồi như vậy, mấy tháng qua vẫn là lần đầu.
Giữa tường vây là lan can, xuyên thấu qua khe hở, có thể thấy sân thể dục bị ánh đèn vàng cam bao phủ của trường học. Yến Trì tính toán thời gian, hiện tại đại khái là tiết tự học buổi tối, trách không được bên ngoài không có mấy người.
“Nhất Trung mấy năm nay cũng không biến động quá nhiều, chỉ có thư viện là mới xây, còn lại cùng trước kia không có gì hai dạng.” Yến Trì năm trước mới làm đại biểu học sinh ưu tú trở về qua, bởi vậy cũng không xa lạ.
Hứng thú của Quý Việt Đình đối với kiến trúc hiển nhiên không lớn bằng đối với người: “Thời cấp ba cậu thích làm gì?”
Yến Trì ngẩn ra: “Không có đặc biệt thích, nhất định phải nói thì... có thể là đọc sách đi, bất quá đều là chút sách giải trí, quá đứng đắn tôi không thích xem.”
“Tôi nhớ rõ cậu trước kia ở lớp chín, đó là ban văn khoa đi, nhưng theo tôi được biết, nhà điều hương hẳn là yêu cầu kiến thức hóa học.” Màn đêm buông xuống, hai tròng mắt Quý Việt Đình thâm sâu.
Yến Trì không nghĩ tới hắn nhớ rõ như vậy rõ ràng, ngay cả mình ở ban nào đều nhớ ra, tâm tình tựa như bị d.a.o động.
“Là văn khoa, lúc đó năm hai mới vừa phân ban, tôi lại thích đọc sách, không nghĩ nhiều liền chọn thuần văn,” Yến Trì rũ mắt, đá văng hòn đá nhỏ trước mặt, “Anh so với tôi cao một khóa sao, tôi học lớp 12 thời điểm anh đều xuất ngoại, cho nên đại khái không biết sau lại thi đại học ra chính sách mới.”
Quý Việt Đình không ngắt lời, lẳng lặng nghe cậu nói.
“Có hôm tôi về đến nhà, lúc ăn cơm dì nhỏ đột nhiên hỏi tôi về sau muốn làm gì, tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không có đáp án, cũng là tối hôm đó, tôi ý thức được mình không có mục tiêu.” Yến Trì chậm rãi hồi ức, “Rối rắm mấy ngày, lúc đọc sách, tôi lật đến một đoạn phỏng vấn của nhà điều hương, lúc đó liền cảm thấy đặc biệt có ý tứ.”
Quý Việt Đình thuận theo: “Lúc sau cậu liền sửa lại lựa chọn khóa?”
Yến Trì gật gật đầu: “Dì nhỏ ủng hộ tôi, giúp tôi hỏi trường học xin học ngoại trú, mỗi lần đến tiết hóa học, tôi liền dọn ghế đi ban khác nghe, chờ tan học lại về ban mình.”
Nghe cậu nói, Quý Việt Đình trong đầu tự động hiện ra hình ảnh.
Yến Trì tuổi không lớn thân hình mảnh khảnh, thời gian giữa khóa, cậu xách theo ghế của mình vội vã chạy lên chạy xuống, trong lòng còn kẹp sách giáo khoa hóa học, trên cổ tay treo hộp bút. Nếu là không cẩn thận đụng vào người bên đường, cậu phỏng chừng còn sẽ đỏ mặt xin lỗi.
Thật đáng yêu.
Ngực ngứa, Quý Việt Đình rảnh rỗi không có việc gì, cái gì cũng phải hỏi: “Vậy cậu vì sao sẽ cảm thấy nhà điều hương thú vị?”
Yến Trì bật cười: “Anh sao lại giống mấy đứa nhóc kia, họ cũng hỏi tôi như vậy, một chữ cũng không sai nga.”
Quý Việt Đình hảo tính tình, bị coi là nhóc con cũng không giận: “Vậy làm phiền Tiểu Trì lão sư cho tôi giải thích nghi hoặc.” Hắn gọi Yến Trì lão sư, cũng không theo ngữ điệu tầm thường, ngược lại là nhếch lên, giống móc câu, lôi kéo người hướng phương hướng của mình tới.
“Bởi vì pheromone.”