“Pheromone?”
“Đúng vậy, chính là nó,” Đôi mắt Yến Trì sáng lên, dùng hai tay khoa tay múa chân cho Quý Việt Đình, “Tôi là beta, trời sinh nghe không được mùi vị pheromone, cho nên từ nhỏ liền tò mò chúng nó là như thế nào tổ hợp, vì sao sẽ biến thành tiêu chí riêng của một người, lại mở ra tổng hợp lại sẽ là bộ dáng gì, tôi cảm thấy rất có ý tứ.”
Cậu nói, nhìn mắt Quý Việt Đình, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo một ít đắc ý: “Trùng hợp, tôi tại phương diện này còn có chút thiên phú.”
Lời này nếu đổi làm bất kỳ một học sinh hay giáo sư nào của RH hay Grass nghe được, phỏng chừng đều phải hộc m.á.u ba thăng.
Yến Trì như vậy kêu “Có chút thiên phú”? Quả thật là khiêm tốn quá mức.
Muốn cho người ngày thường ôn hòa lộ ra thần sắc như vậy không dễ dàng, Quý Việt Đình mượn bóng đêm che đậy, nhìn thoáng qua. Lại liếc mắt một cái.
“Đều là anh hỏi tôi, như vậy không quá công bằng đi.” Mấy tháng trước Yến Trì sao có thể tưởng tượng được, mình thế mà sẽ nói như vậy với Quý Việt Đình.
“Cậu cũng có thể hỏi tôi, tôi biết gì nói hết.”
Không chủ động liền có rất nhiều điều muốn nói, hỏi ra miệng, lại không biết nên nói cái gì, Yến Trì nghĩ tới nghĩ lui: “Quý Việt Đình, anh thật sự sẽ ở quốc nội ở lại thật lâu sao?”
Thân hình Alpha hơi trì trệ, Yến Trì cũng bước chân ngừng lại.
“Sẽ,” Quý Việt Đình trả lời cùng lần trước giống nhau, “Còn có rất nhiều việc chưa làm xong, tôi sẽ không đi, vả lại... lời viện phúc lợi tôi nói càng thích nơi này, cũng không nói sai.”
“Ô, vậy chúc anh sớm ngày hoàn thành kế hoạch, nhanh chóng xong việc.”
Quý Việt Đình không làm đề tài dừng lại trên người mình quá lâu: “RH cùng Hải Huy kết thúc hợp tác, tiếp theo các cậu chuẩn bị làm sao bây giờ.”
Có thể làm sao bây giờ, tìm không thấy người thích hợp, lão bản chuẩn bị tự mình ra trận.
“Đội ngũ đã có phương án dự phòng, tuần sau bắt đầu quay chụp lại.” Yến Trì chưa nói hết.
Cũng may Quý Việt Đình cũng không hỏi sâu, chỉ là chậm rãi về phía trước.
Tới gần 8 giờ, trong trường học vang lên tiếng chuông, ngay sau đó, là tiếng nói chuyện của học sinh. Sân thể dục dần dần trở nên náo nhiệt lên, ánh đèn lay động, từng bầy học sinh kết bạn mà đến.
Yến Trì ở sau lan can hướng trong xem, theo bản năng nói: “Trước kia cùng bạn bè anh cũng sẽ tại đây sau tiết học đi sân bóng, tôi lên lầu có lúc thường xuyên gặp được anh.”
Quý Việt Đình ghé mắt xem cậu, thấy không rõ thần sắc: “Trước kia là chú ý tôi sao?”
“Không có!” Yến Trì còn tưởng rằng mình nói khiến đối phương nhìn ra cái gì, rất nhanh phủ nhận, “Chỉ là đụng phải số lần nhiều, có ấn tượng mà thôi.”
“Vậy cậu sẽ cùng tôi chào hỏi sao? Lúc đó chúng ta hẳn là nhận nhau chứ.” Quý Việt Đình theo bản năng sờ sờ túi, nghĩ đến cái gì, lại thu hồi tay.
Hắn rõ ràng là đang hỏi vấn đề có liên quan đến “Chính mình”, giọng nói lại như người đứng xem bình tĩnh, còn ẩn có chút khó có thể phát hiện... Phiền.
Tâm tư Yến Trì đặt ở nơi khác, cậu quay đầu lại, nhìn mắt mặt Quý Việt Đình, đối phương cùng thời thiếu niên biến hóa không lớn, chỉ là cằm trở nên thon gọn, cả người càng thành thục.
“Tôi có chào hỏi, chẳng qua bên cạnh anh người tương đối nhiều, không nhất định sẽ thấy.”
Yến Trì còn muốn nói cái gì, bị hơi thở Quý Việt Đình kề sát bên cạnh làm ngừng lại.
Lại là như vậy, hắn dựa rất gần, cơ hồ sắp đem cằm dựa lên cổ mình, tựa như kỳ dễ cảm như vậy.
“Về sau sẽ không, hiện tại bên người tôi, chỉ có cậu một người... làm bạn.” Quý Việt Đình làm như xin lỗi, lại như thỉnh cầu. Không kịp đối phương đáp lời, hắn bấm tay, chạm vào tóc đen sau gáy Yến Trì, bất động thanh sắc: “So lần trước thật lâu thật lâu.”
[ Cậu mau xem, cái kia bị vây quanh có phải là Quý học trưởng khối 12 không, hắn hảo cao a! ]
[ Yến Trì, cậu không phải cùng hắn quen biết sao, không đi chào hỏi một cái? ]
Yến Trì đứng ở khúc quanh cầu thang, ôm sách giáo khoa hóa học cùng lịch sử ngửa đầu hướng lên trên xem, nhưng Quý Việt Đình vừa lúc cùng bạn bè bên người nói chuyện, không có thấy.
Tâm tư hỗn loạn không có nguyên do thời thiếu niên, đối với người khác có lẽ là sự bối rối không cần thiết, vốn dĩ không phải người cùng một đường, Yến Trì chưa từng định nói ra.
Thời gian sai lệch trở lại hiện tại, sợi tóc đen mà mềm mại bị gió thổi loạn, Yến Trì rõ ràng không có tuyến thể, bị đụng tới sau gáy kia một chốc, lại cảm thấy nửa người tê dại.
Cậu đỏ tai xoay người, chỉ thấy một mảnh lá ngô đồng không nghiêng không lệch rơi vào lòng bàn tay Quý Việt Đình.
“Dừng ở chỗ tôi.” Quý Việt Đình cười khẽ, lại theo gió buông lỏng tay.
Giờ phút này lá ngô đồng cùng lá rụng sau giờ ngọ ở viện phúc lợi Hồng Sơn giống nhau, phiêu phiêu đãng đãng rơi vào tâm hồ Yến Trì.
Từ biệt mấy năm, còn có thể gặp lại.
Có lẽ Quý Việt Đình nói trên xe đêm mưa là thật sự, bọn họ xác thật “Rất có duyên”.
Yến Trì từ trước không tin, hiện tại, nhìn chưởng văn dài thật dài trong lòng bàn tay Alpha trước mặt, cậu lại có chút tin.
________________________________________
Về nhà sau khi xử lý xong công việc ở công ty đã là đêm khuya.
Trong biệt thự im ắng, Quý Việt Đình ở cửa đứng một lát, nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay. Rất nhanh, một đoàn dáng người màu mỡ màu trắng từ trong bóng đêm chui ra tới, chậm rãi vòng quanh quần tây đen của hắn cọ cọ, lưu lại một mảng lớn lông trắng.
Quý Việt Đình ở trên đầu mèo xoa nhẹ hai cái.
“Miêu ô ~” Ha Ha cái mũi hết giận thúc giục chủ nhân mình nhanh lên thả cơm, cuối cùng còn không kiên nhẫn mà vẫy vẫy cái đuôi.
Thấy thế, Quý Việt Đình an tĩnh hái cà vạt, cởi áo khoác, cuốn lên tay áo, đem mèo hết thảy sắp xếp thỏa đáng.
Khi rất mệt, người thường thường cái gì cũng không muốn làm.
Rạng sáng hai giờ, hắn không đi ngủ, liền ngồi ở trên sô pha xem mèo ăn cơm.
Một hồi điện thoại đánh vỡ sự yên lặng của biệt thự to lớn.
“Theron, về nước lúc sau sống thế nào? Không phải đã quên anh em kết nghĩa đi chứ?” Đầu kia điện thoại vui vẻ quá mức, tiếng nhạc Disco không dứt bên tai.
“......”
“Uy uy? Tín hiệu không tốt sao, cậu sao không nói lời nào? Ai làm cậu câm?”
“Hiện tại là rạng sáng hai giờ,” Quý Việt Đình ấn xuống giữa mày, “Không phải toàn thế giới đều sống theo giờ Washington.”
Andrew ý thức được mình phạm ngu xuẩn, vội vàng cùng bạn nhảy bên người nói một tiếng “sorry”, đi đến chỗ không người cùng Quý Việt Đình nói chuyện, “Tôi quên mất, chỉ đơn thuần muốn hỏi thăm cậu tình hình gần đây. Chờ chút... Cái giờ này cậu sao còn chưa ngủ? Cậu không phải dưỡng sinh nhất sao.”
“Mới vừa bận xong chuyện trong công ty trở về.”
“Ah đúng, cậu không nói tôi đều không nhớ rõ, cậu về nước chính là vì xử lý mớ hỗn độn công ty nhà cậu,” Andrew mỉa mai hắn, “Nhà cậu cũng không để người ở đó, nhiều năm như vậy không tự mình quản, có vài con sâu mọt cũng không ngoài ý muốn.”
Quý Việt Đình không muốn nói sâu, chỉ hỏi: “Tìm tôi có việc?”
“Không có việc gì còn không thể tìm cậu nói chuyện phiếm sao,” Andrew oán trách, “Trước kia huynh đệ hội kia đều ở sau lưng đoán mò đâu, nói cậu đi Hoa Quốc bị hạ cổ, không nhanh chóng đem việc bận xong bay trở về, còn vẫn luôn lưu lại đó. Cậu liền không lo lắng những tài sản kia bị con riêng chia sao?”
Quý Việt Đình nhắm mắt, đem mèo đón tới bên tay: “Đời thứ hai không làm nên chuyện lớn gì, hà tất lo lắng.”
“Được được, liền cậu lợi hại nhất, nhà cậu miễn cưỡng có thể cùng cậu bẻ bẻ cổ tay, hít hà... Cũng nói tới em trai cậu đi, bất quá so với cậu vẫn là kém xa.” Andrew thuận miệng nói.
“Gần đây nó thế nào.” Thanh âm Quý Việt Đình nghe không ra cảm xúc.
“Cậu nói ai?” Andrew vừa mới bắt đầu sửng sốt, rất nhanh lại phản ứng lại đây, “Nó” chỉ chính là em trai Theron, “Còn chưa tỉnh đâu, nằm ở bệnh viện phục hồi chức năng, mẹ cậu đi thăm. Bất quá vụ tai nạn xe cộ của hắn không tính nghiêm trọng, bác sĩ nói tỉnh lại là sớm muộn gì.”
Quý Việt Đình không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn Ha Ha nghiêm túc l.i.ế.m móng vuốt.
Andrew là người lảm nhảm, cho dù đối phương không trả lời, hắn một người cũng có thể lải nhải hồi lâu: “Tôi xem như không rõ, cậu về nước liền về nước đi, vì sao nhất định phải đem mèo cũng mang về, chuyện đó đối với cậu mà nói cũng không khó giải quyết đi, đều vài tháng, cậu thật không tính toán trở về một chuyến?”
“Tạm thời không tính trở về.”