Trước khi cưới tôi, Lục Thời Dục từng có một Omega cấp cao tâm đầu ý hợp.
Họ quen nhau từ đại học, ở bên nhau ba năm, gần như đã đến mức bàn chuyện hôn nhân.
Nhưng đúng lúc này, tôi được ông cụ Lục tìm thấy và đưa về nhà họ Lục.
Là con cháu của ân nhân nhà họ Lục, ông cụ đã tuyên bố ai cưới được tôi, người đó sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Lục thị.
Các Alpha của nhà họ Lục đều bắt đầu lấy lòng tôi.
Ngoại trừ Lục Thời Dục, người từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế, với tính cách và năng lực không có gì để chê.
Anh ấy khinh thường việc vì quyền lực mà vứt bỏ người mình yêu.
Nhưng tôi không hề biết những nguyên nhân đó.
Tôi chỉ biết, anh ấy đã từng vì cứu tôi ra khỏi đám cháy mà để lại một vết sẹo trên cánh tay phải, một vết thương không thể xóa nhòa.
Tôi đã nhớ vết sẹo này hơn bảy năm.
Thật trùng hợp, để thử lòng các Alpha, ông cụ đã giăng một cái bẫy, xem ai sẽ liều mạng cứu tôi.
Giữa một đám Alpha ở vùng ngoại ô hoang vắng, chỉ có Lục Thời Dục, người bị ép đến, đồng ý tự đ.â.m mình một nhát để làm con tin thay tôi.
Tôi lấy lý do đó, chọn anh ấy.
Anh ấy ra tay với bản thân quá nhanh, khi còn đang hôn mê trong bệnh viện không thể phản đối, đã bị ông cụ sắp xếp hôn sự.
Tin tức người thừa kế nhà họ Lục kết hôn vừa được công bố, cả thành phố đều biết.
Khi Lục Thời Dục tỉnh lại muốn từ chối, đã quá muộn.
Một khi anh ấy hủy hôn, tôi sẽ trở thành trò cười trên mạng, là đề tài bàn tán sau bữa cơm của mọi người.
Lục Thời Dục biết điều đó có ý nghĩa gì đối với một Omega.
Ông cụ đã lợi dụng sự mềm lòng này của anh để ép anh cưới tôi.
Sau khi kết hôn, tôi mới biết.
Hóa ra anh ấy đã sớm có người trong lòng, là do tôi đã chia rẽ họ.