Ngày hôm sau, Lục Thời Dục lại đi công tác nước ngoài.
Trừ ông nội ra, mọi người đều biết anh ấy đang tìm Sầm Mặc.
Năm xưa Sầm Mặc sau khi biết tin Lục Thời Dục đính hôn đã không nghe bất kỳ lời giải thích nào, rồi xuất ngoại và biệt tăm.
Cậu ta biến mất hai năm, Lục Thời Dục cũng tìm kiếm cậu ta hai năm.
Tôi chỉ có thể một mình đến bệnh viện khám thai, mua tin tức tố.
Trên đường, tôi tình cờ gặp vị bác sĩ kia.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tờ phiếu khám thai trong tay tôi, đột nhiên cau mày.
“Ôn Yến, em muốn từ bỏ điều trị à?”
Tôi có chút ngạc nhiên, cất tờ phiếu vào và ra hiệu bằng tay: “Bác sĩ Từ, sao anh lại nhớ tên tôi?”
Từ Dư Trình hiểu được thủ ngữ, anh ấy thở dài: “Quả nhiên là em quên rồi.
“Chúng ta là bạn học cấp ba mà, Ôn Yến.”
Tôi ngây người.
Hồi cấp ba, tôi là học sinh nghèo nhất lớp, quen vùi mình vào góc học bài, ngoại trừ Lục Thời Dục chủ động tiếp cận, tôi không quen ai khác.
Định xin lỗi, Từ Dư Trình đã nắm lấy cổ tay tôi đi vào văn phòng, lật xem tài liệu của ngày hôm trước và vội vàng khuyên:
“Bệnh này mới ở giai đoạn đầu, nếu chấm dứt thai kỳ, có thể chữa khỏi… Nghe anh đi, bỏ đứa bé, anh sẽ giúp em điều trị thật tốt.”
Tôi cười khổ lắc đầu, sau khi cảm ơn, tôi lại nói với anh ấy quyết tâm từ bỏ điều trị của mình.
Vẻ mặt Từ Dư Trình lập tức trở nên khó coi.
“Vì người chồng Alpha kia của em không cho em bỏ à?”
Tôi vội vã xua tay.
“Là bản thân tôi muốn giữ đứa bé này.”
Dù sao, hai mạng sống nợ Lục Thời Dục, cũng phải trả chứ?