CHƯƠNG 32: BAO VÂY KỲ QUÁI
Nguyên soái nói câu sẽ nghiêm túc suy xét sau, hội nghị chính thức giải tán.
Mặc dù là lời khách sáo, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Kỷ Diệu Minh xoa mi tâm thở dài một hơi, đèn đường ngoài văn phòng từng ngọn từng ngọn sáng lên. Kỷ Diệu Minh lấy điện thoại di động ra xem, thì ra đã là hơn 7 giờ tối. Ngay sau đó anh lướt qua cuộc gọi đến của Lục Tư Ân...
Ừm? Sao lại có một bưu kiện đến?
--
Ôn Khải từ Cửa Đen ra xong liền lập tức đi phòng tắm mới vừa hoàn công được vài ngày trong phòng làm việc tắm rửa. Khóe miệng cậu ta cong lên một nụ cười khó phát hiện.
Đợi đến khi cậu ta đi ra thì Thẩm Phi Ngạn cũng đã đến.
Ôn Khải cười cười: “Đến rồi.”
Thẩm Phi Ngạn gật gật đầu, ngay sau đó lại rũ đầu xuống. Ôn Khải nhìn ra được tâm trạng cậu ta có vẻ không tốt.
“Có phải huấn luyện quá mệt không?” Ôn Khải vỗ vỗ vai cậu ta nhằm an ủi, “Không cần miễn cưỡng bản thân, hôm nào chúng ta nói chuyện cũng được, tôi luôn hoan nghênh.”
Bờ vai dưới tay cậu ta lại run lên từng chút từng chút.
Bốn ngón tay Ôn Khải run run, giơ lên, nghĩ nghĩ lại thả xuống.
Sao lại đột nhiên khóc lên?
Ôn Khải không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu ta, mà Thẩm Phi Ngạn lại càng khóc càng lớn tiếng, khóc đến mức những người huấn luyện xong bên ngoài đều nghe thấy tiếng nhìn vào. Ôn Khải đành phải vừa xin lỗi vừa cười cười, vừa đóng cửa sổ và cửa lại.
Sự sụp đổ của người trưởng thành chính là như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa. Ngược lại Ôn Khải có chút hâm mộ cậu ta có thể không kiêng nể gì mà khóc lớn tiếng như vậy.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc chậm rãi chuyển thành nức nở, cuối cùng cái gì cũng không nghe thấy. Ôn Khải cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là vỗ vỗ an ủi, sau lại phát hiện không có hiệu quả liền lẳng lặng ở bên, cuối cùng thế mà phản xạ có điều kiện tiện tay cầm lấy vũ khí ngày mai cần sửa chữa liền bắt đầu làm việc......
Hình như có chút không đúng lắm.
Lúc này mới buông xuống, lại lẳng lặng ở bên cạnh một đoạn thời gian.
“Ôn Khải.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, Ôn Khải ngước mắt nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Tôi đây.”
“Phụt ——”
Ôn Khải bị cậu ta bật cười khó hiểu làm cho hoảng sợ.
“Tống Xán là bạn trai cũ... của tôi.” Thẩm Phi Ngạn nhận lấy khăn giấy Ôn Khải đưa qua, “Chính là Alpha cùng các cậu nói kia.”
Ôn Khải sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tiếp thu. Cho nên tối hôm qua uống say nhìn thấy không phải là giả.
“Là như thế này à.” Ôn Khải cũng không biết nói gì, kỳ thật cậu ta cùng Thẩm Phi Ngạn đúng như cậu ta nói, không quá quen thuộc, cho nên hôm nay cậu ta chủ động hẹn mình còn có chút ngoài ý muốn.
Ôn Khải: “Là hắn bắt nạt cậu sao?”
Thẩm Phi Ngạn hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta, giây tiếp theo hướng bên này đại mại hai bước. Ôn Khải còn đang kinh ngạc, còn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, chỉ thấy người trước mắt thế mà cong lưng, mang theo tiếng nức nở nhưng lại rất vang dội.
“Thực xin lỗi!”
Ôn Khải lại bị làm cho hoảng sợ, bảo cậu ta thẳng lưng lên.
Hai ngày này là làm sao thế, bên Kỷ Diệu Minh nhìn qua là cậu ta đã làm chuyện xấu tày trời gì đó đang chờ cậu ta xin lỗi; bên này lại là một người đột nhiên không kịp phòng ngừa nói lời xin lỗi, nhưng trước kia cậu ta rõ ràng cùng Thẩm Phi Ngạn không hề giao thoa, càng đừng nói cái gì người tốt chuyện tốt......
Rượu thật là một thứ tồi tệ a.
Ôn Khải không hiểu ra sao: “Bất quá ngại quá, tôi không quá minh bạch, trước kia chúng ta quen nhau sao?”
Thẩm Phi Ngạn điên cuồng lắc đầu.
Lúc này cậu ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Lúc học sinh mới vào Đại học Hải Lai Đặc được hai tháng, tôi và Thẩm Phi Ngạn ở bên nhau.”
“Hắn dỗ dành tôi, nói lời ngon tiếng ngọt với tôi; lúc ấy nhà tôi nghèo không nộp nổi học phí, hắn liền đóng cho tôi, ngày thường cũng cùng nhau đi ra ngoài du ngoạn. Tôi cho rằng chúng tôi liền cùng tình nhân bình thường trong trường học giống nhau, tuy rằng chia chia hợp hợp, tôi cũng cho rằng hắn là yêu tôi.”
Vừa nghe được câu đầu tiên, Ôn Khải liền minh bạch.
Thẩm Phi Ngạn tiếp tục nói: “Chính là...” Cậu ta cúi đầu, ánh mắt Ôn Khải quá sáng, sáng đến mức tựa như có thể phản ánh lòng người.
“Hôm qua chúng tôi ăn cơm xong, tôi uống say quá, tôi mơ màng nhìn thấy hắn, tôi cho rằng tôi lại thắng, hắn quay về cầu hợp. Chúng tôi vẫn luôn như vậy, cho nên tôi cũng thành thói quen. Nhưng là tôi cũng nghe được hắn vẫn luôn gọi tên cậu, thậm chí còn mắng tôi, chửi tôi, nói tất cả đều là tại tôi.”
“Mẹ nó!” Đáy mắt Thẩm Phi Ngạn xẹt qua một tia hung ác, “Tôi lập tức liền tỉnh rượu, tôi liền bắt đầu tra, phát hiện mẹ nó tôi thế mà!!!”
Thẩm Phi Ngạn mở to mắt, nhìn ra là muốn tranh một hơi, nhưng hai hàng nước mắt trong suốt khống chế không được chảy xuống. Ôn Khải cầm khăn giấy đứng ở trước mặt cậu ta cúi đầu nhẹ nhàng lau cho cậu ta.
Thẩm Phi Ngạn sửng sốt một chút, quay đầu dùng mu bàn tay tùy tiện lau một cái tiếp tục nói: “Thực xin lỗi Ôn Khải, tôi không biết lúc ấy hai người các cậu đang yêu đương, nếu là biết hắn còn mặt dày như vậy tôi cũng sẽ không theo hắn ở bên nhau... Tôi biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, từ giờ trở đi tôi phải sửa sai ăn năn thật tốt. Cậu tùy tiện đánh tôi mắng tôi đều được. Sáng sớm hôm nay cũng đã nói chia tay với hắn, tiền nợ hắn tôi đều sẽ trả lại cho hắn. Tôi hiện tại chỉ cảm thấy ghê tởm.”
“Lời xin lỗi của cậu tôi tiếp nhận rồi.”
Thẩm Phi Ngạn còn muốn nói cái gì, miệng dừng lại, nước mắt cũng ngừng lại: “Cái gì?”
Ôn Khải nói: “Chuyện năm đó ở chỗ tôi đã không còn ý nghĩa gì, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, chính là chuyện khác thì thôi đi, tiền cũng tự mình giữ lại, ở chỗ tôi người nên chịu trừng phạt là hắn chứ không phải cậu.”
“Chính là hành vi của tôi cũng xác xác thật thật...” Thẩm Phi Ngạn khó có thể tin há to miệng.
Ôn Khải thở dài một hơi: “Điều cậu cần làm chính là chậm rãi sắp xếp lại tâm tình, sau đó tiếp tục đem cuộc sống của chính mình trôi qua thật tốt.”
Thẩm Phi Ngạn vừa nghe lời này thì nước mắt lại bắt đầu tuôn trào. Ôn Khải vừa lau nước mắt cho cậu ta vừa cười.
“Bất quá tôi có một nghi hoặc.” Ôn Khải đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Trước khi tôi cùng Tống Xán hoàn toàn chấm dứt, tôi đã từng gửi cho một vị người bị hại khác một phong thư. Hiện tại xem ra chính là cậu, nhiều năm như vậy tôi cũng không nhớ rõ lắm nội dung, đại khái là viết chút về hành động của hắn. Cậu không nhận được sao?”
Ngay sau đó Ôn Khải lại nói một chuỗi địa chỉ.
Nghe địa chỉ nhà mình, Thẩm Phi Ngạn trừng lớn mắt: “Sao có thể? Nhưng mà tôi căn bản không nhận được bất luận cái gì tin tức có liên quan đến thư từ a.”
--
【 Quản gia phái đưa đang ở phái đưa bưu kiện, xin Hào chủ duy trì tín hiệu tốt đẹp, cửa sổ mở ra, để Quản gia phái đưa kịp thời đưa bưu kiện tới cửa 】
Bên kia Kỷ Diệu Minh mới vừa cúp điện thoại với người thông báo tin tức bưu kiện, chỉ nghe thấy “Vèo” một tiếng. Anh phản xạ có điều kiện đứng dậy trốn tránh, lại nghe thấy “Bùm” một tiếng, phòng khách trống rỗng xuất hiện một cái bưu kiện kim loại nằm thẳng trên sàn nhà.
Kỷ Diệu Minh nhìn ra ngoài đêm tối không có gì: “......”
Anh khom lưng nhặt lên bưu kiện kia, chậm rãi đi trở về sô pha có chút tò mò mà lắc lắc đồ vật bên trong. Âm thanh không lớn, giống như không phải cái gì vật nặng, ví dụ như bom linh tinh.
Kỷ Diệu Minh rất ít dùng hệ thống phái đưa bưu kiện, thông thường anh đều là trực tiếp giao tiếp người với người, một là vốn dĩ bọn họ có rất nhiều văn kiện đều là văn kiện mật, hai là anh thường cũng không có gì muốn thu đồ vật ngoài văn kiện.
Cho nên... Đây là cái gì?
Kỷ Diệu Minh nhìn thời gian, đã gần rạng sáng, Ôn Khải lại còn chưa có trở về. Anh nhíu mày.
Cùng đồng sự có cái gì hay để mà trò chuyện? Nửa đêm đều không trở về nhà.
Kỷ Diệu Minh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định ra cửa đi tìm, ấn tắt đèn, không đợi ra cửa thì điện thoại lại vang lên.
Anh không chút do dự ấn ngắt.
Nhưng điện thoại lại vang lên, Kỷ Diệu Minh nhìn dãy số của bạn thân, liền ở trước một giây cắt đứt vẫn là nghe.
“Chuyện gì?”
“Hai nha, nhận được chưa? Tình yêu tôi gửi cho cậu ấy nhá ~”
Nhìn mắt bưu kiện bên chân: “Cậu gửi cho tôi thứ gì?”
“Đều nói là tình yêu.” Bên kia tiện vèo vèo, “Cậu mau mở ra nhìn xem, nhìn xem tôi bảo quản thế nào?”
Anh nhăn mi lại: “Cậu bảo quản?”
Kỷ Diệu Minh ngồi xổm xuống đem cái hộp kim loại kia đặt ngay ngắn, giây tiếp theo hộp bắn ra một chùm tia laser rà quét, chỉ nghe tiếng cùm cụp sau, hộp mở ra.
Anh hạ mình hu quý đưa tay đem tờ giấy ố vàng bên trong hộp lật mặt, lúc này mới thấy rõ không phải cái gì giấy.
Là phong thư.
“Tôi nói với cậu, cậu biết tính cách tôi ghét nhất có người ở trước mặt tôi khoác lác đi,” trong điện thoại như cũ lải nhải, “Cái Tống Xán này không biết được lão tử hắn an bài vào bộ đội nào, dù sao tôi xem ảnh hắn phát ở trong đàn chúng ta rất giống nhau, vừa thấy liền không sánh được bộ đồ của các cậu.”
“Hắn tới chính là một bộ.”
“......” Điện thoại trầm mặc hai giây, “Hai nha cái này không quan trọng.”
“Quan trọng là đại gia hắn hôm qua cứ phải cùng chúng tôi nói hắn tìm được mối tình đầu, còn có dấu hiệu hợp lại. Chúng tôi bảo hắn đừng khoác lác, ai mà không biết mối tình đầu của hắn là Ôn Khải? Không phải tôi nói, năm đó Ôn Khải coi trọng hắn có phải là có cái nhược điểm gì ở trong tay hắn không a? Bằng không ánh mắt cậu ấy không đến mức có thể ở cùng hắn.”
Kỷ Diệu Minh nhàn nhạt nói: “Như thế. Sau đó đâu?”
“Sau đó hắn liền trực tiếp phát một trương tin tức nhảm nhí ở trong đàn, nói cái gì Ôn Khải cho hắn viết thư tình.” Điện thoại bên kia geigei cười rộ lên, “Cậu nói có khéo hay không, tôi vừa thấy, cái kiểu dáng kia tôi đặc biệt có ấn tượng. Rốt cuộc làm hơn ba mươi cô quản gia dì ở nhà tôi lục tung lên, đem cái này tìm đến.”
Ý thức được cái gì, tay Kỷ Diệu Minh cầm điện thoại đều có chút run rẩy, nhịp tim bắt đầu tăng vọt, ngay cả tiếng cửa phòng bị mở ra cũng chưa nghe thấy.
“Cậu nhìn xem đi, đây là phong thư năm đó cậu ném, Ôn Khải đã đưa cho cậu. Tôi không biết là chính cậu ấy viết vẫn là thay Tống Xán cho cậu... Vẫn là người trước đi, nếu là Tống Xán viết tôi ngẫm lại đều phải phun ra.”
“Cho nên lúc ấy tôi vì cái gì muốn lục thùng rác?? Chẳng lẽ ước mơ của tôi thời đại học là làm một người nhặt ve chai?” Điện thoại bên kia có người thúc giục hắn, hắn nhanh chóng nói, “Đúng rồi tôi không xem a, tôi chỉ là đem hắn dán lên bằng không không dễ cất. Cứ như vậy tôi cúp trước, cậu khi nào trở về chúng ta lại tụ a! Omega tỷ tỷ tóc đỏ mỹ nữ tôi tới rồi!!!”
Điện thoại truyền đến tiếng đô đô, đầu ngón tay Kỷ Diệu Minh đặt lên góc lá thư kia, mặt trên dán đầy băng dán, màu trang giấy đậm nhạt không đồng nhất.
“Đội trưởng Kỷ?”
Tiếng gọi đột ngột làm Kỷ Diệu Minh “Bang” một cái liền đóng hộp kim loại lại. Ba tiếng tích tích tích sau hộp một lần nữa được phong trang. Kỷ Diệu Minh đứng dậy nhìn về phía người ở cửa.
Ôn Khải đưa tay đem đèn mở ra: “Sao lại không bật đèn?”
Kỷ Diệu Minh nhìn vẻ mặt đơn thuần dò hỏi của cậu ta, muốn nói lại thôi.
Qua vài giây mới thấp giọng nói: “Cậu trở về hảo vãn.”
Ôn Khải trong lòng cả kinh.
“Tôi quên trước tiên cùng anh nói không cần để cửa cho tôi.” Ôn Khải đi lên trước, “Hôm nay tôi có mang chìa khóa, anh có thể sớm một chút nghỉ ngơi, lần sau tôi nhất định sẽ nói trước.”
Kỷ Diệu Minh sách một tiếng.
Ai mà để ý cái này.
“Ừm?”
Ôn Khải vừa định nhân lúc này nói một chút kết quả thi đấu hôm nay của bọn họ, kết quả giống như có thứ gì đang phản quang.
Theo phương hướng, cậu ta nghiêng nghiêng thân mình, nhìn về phía đồ vật bên chân Kỷ Diệu Minh.
“Đội trưởng Kỷ anh mua đồ vật?”
“Không phải, người khác gửi.”
Ôn Khải nhìn nơi vốn nên có ba cái đèn xanh trên bưu kiện giờ phút này lại là ánh sáng đỏ lóe mù mắt người, sờ sờ mũi, chớp chớp mắt.
“Có lẽ, anh đã mở ra qua một lần?”
Kỷ Diệu Minh nhướng mày, gật đầu: “Cậu sao lại biết?”
Nghe vậy Ôn Khải hướng anh ném đi một ánh mắt có chút kỳ quái: “Vậy anh có chìa khóa bí mật của Quản gia phái đưa sao?”
“Chìa khóa bí mật?” Kỷ Diệu Minh hơi nghiêng đầu, “Cần cái đó làm gì.”
Toàn bộ người Liên minh MW hẳn đều rõ ràng, Quản gia phái đưa là một tổ chức máy móc khổng lồ có thể lên trời xuống đất, nơi nào cũng có thể đi, nơi nào cũng có thể đưa. Bọn họ cùng các công ty phái đưa khác bất đồng, rương bưu kiện đều là lựa chọn tài liệu tốt, không thấm nước phòng cháy, mỏng nhẹ chống áp, cho nên hiện tại đã trở thành lão đại giới phái đưa.
Chỉ là có một cái khuyết điểm.
Chính là người trước mắt này hình như hoàn toàn không rõ ràng lắm a.
“Đồ vật dùng một lần không lấy ra được, đóng hộp lại liền không có cách nào mở ra lần nữa.” Ôn Khải liếc mắt Kỷ Diệu Minh vẻ mặt âm u, khóe miệng có chút khống chế không được giơ lên.
Kỷ Diệu Minh: “Chìa khóa bí mật ở đâu?”
Ôn Khải hỏi: “Anh không đem đồ vật lấy ra ngoài sao?”
Kỷ Diệu Minh nhìn cậu ta một cái: “Ừm, là đồ vật rất quan trọng, càng nhanh càng tốt.”
“Vậy từ trang web một lần nữa đặt hàng sản phẩm ‘chìa khóa bí mật’ đi, khả năng mấy ngày nữa liền đến. Không quan hệ, trước kia tôi cũng không cẩn thận đóng lại rất nhiều lần, đại khái bốn năm ngày liền đến.”
Kỷ Diệu Minh: “?”