CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 33

CHƯƠNG 33: CHÚNG TA ĐANG CÃI NHAU

Kỷ Diệu Minh rốt cuộc dưới sự hướng dẫn cầm tay chỉ việc của Ôn Khải đã thành công đặt mua lại được cái gọi là chìa khóa bí mật kia từ trang web chính thức.

Trong lúc Ôn Khải thao tác, vị đội trưởng nào đó vẫn luôn cau mày. Ôn Khải còn chưa từng thấy Kỷ Diệu Minh có vẻ bối rối với thứ gì đó mà anh hoàn toàn không hiểu như bây giờ, ngược lại có chút hiếm lạ.

“Xong rồi.” Ôn Khải trả điện thoại lại cho anh, “Chỉ cần nhập mật mã tài khoản là có thể hoàn thành việc đặt hàng.”

“082493671.”

“Ừm?”

Ôn Khải nghe được bốn chữ số đầu tiên thì sửng sốt một chút, nếu cậu ta không nhớ lầm, đó là ngày mẹ và em gái anh rời đi.

“Cái này có thể nói được sao?”

Kỷ Diệu Minh nhìn cậu ta, nói: “Không sao, dù sao trong tài khoản này cũng không có gì tiền.”

Thì ra là thế.

Ôn Khải nhanh nhẹn nhập mật mã. Mật mã này rất dễ nhớ, bốn chữ số đầu là ngày tháng, năm chữ số sau là năm chữ số cuối mã số quân sự của Kỷ Diệu Minh.

Sau khi chi trả, một tin tức nhảy ra: 【 Chi trả thành công, tài khoản còn dư 9899999100 Galla 】.

Ôn Khải: “......” Cầm di động ngẩng đầu nhìn Kỷ Diệu Minh rồi lại cúi đầu đếm đếm chuỗi số kia... Hình như ngay cả khi cậu ta được đối xử tốt ở nhà họ Ôn cũng chưa từng có được nhiều tiền như vậy đi.

Ôn Khải cười nhẹ lắc đầu, trả điện thoại lại cho người đang nghiêm túc ôm chiếc rương kim loại kia vào phòng ngủ rồi đi ra. Thái độ của anh quá nghiêm túc đến nỗi Ôn Khải cũng tò mò bên trong là thứ gì.

Nhưng cậu ta nhịn xuống không hỏi, dù sao Kỷ Diệu Minh không phải là ai của cậu ta, hơn nữa là người thì cũng không ai hy vọng riêng tư của mình bị người khác tùy tiện hỏi đến.

Thuận tay cất điện thoại, Kỷ Diệu Minh ngồi vào sô pha, nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Ôn Khải liếc nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Bên ngoài đêm rất tĩnh, có lẽ là bởi vì đã khuya, lại có lẽ là lực chú ý của Ôn Khải hoàn toàn đặt trên người bên cạnh, mà bỏ qua tình huống xung quanh vào đêm cũng không nói rõ được.

“Cho nên bây giờ có thể nói cho tôi biết kết quả cuộc cá cược buổi chiều không?”

Giọng Kỷ Diệu Minh rất nhẹ, cũng đúng, vào ban đêm không cần âm thanh quá lớn, chẳng qua Ôn Khải nghe ra chút lười biếng và thích ý.

Ôn Khải đáp: “Ừm, vốn dĩ liền muốn nói chuyện này với anh.”

“Tôi thắng sao?” Kỷ Diệu Minh nhướng mi mắt, tầm mắt nhẹ nhàng dừng lại trên má người bên cạnh.

Ôn Khải lắc đầu, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, lông mày cũng cong thành vầng trăng khuyết cười đối diện.

“Là tôi thắng.”

Kỷ Diệu Minh chớp chớp mắt, có chút không tự nhiên mà quay mặt đi. Ôn Khải nhận thấy được điểm này, biết anh ta lòng nghi ngờ nặng, ai cũng không tin, lập tức lấy di động ra.

“Tôi có quay phim, tôi sẽ không lừa gạt anh, anh xem.”

Nút truyền phát bị Ôn Khải click mở, chỉ nghe thông báo vừa ra âm tiết thứ nhất, di động đã bị một bàn tay thon dài nhưng hữu lực ấn xuống.

Ôn Khải nghi hoặc nhìn anh.

Kỷ Diệu Minh là người việc gì cũng phải tự tay làm lấy, đặc biệt là với anh mà nói chuyện quan trọng.

Nói dễ nghe là cẩn thận, nói không dễ nghe điểm chính là lòng nghi ngờ nặng, ai cũng không tin. Dù sao thân ở loại chức vị này, lại là con một nhà họ Kỷ, chỉ riêng khi còn nhỏ bị các loại nhân sĩ đòi tiền bắt cóc đã không dưới mười lần, có loại tính cách này Ôn Khải cũng có thể lý giải.

Cho nên mới thực nghi hoặc anh vì cái gì không tiếp tục xem.

Kỷ Diệu Minh không thu tay lại, bốn ngón tay áp lên bàn tay trắng tinh, cọ xát nhỏ đến khó phát hiện.

“Không cần nhìn, cậu đều nói sẽ không gạt tôi, hay là chính cậu cũng không tin lời mình nói?”

“Cái đó thì không phải.” Ôn Khải ngượng ngùng thu hồi tay, Kỷ Diệu Minh phát hiện độ ấm của ngón tay đã trốn đi thì cũng không có nắm lại, mà là hỏi: “Cậu liền muốn biết như vậy sao?”

Ôn Khải gật đầu.

Ánh mắt Kỷ Diệu Minh tối sầm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt sáng của Ôn Khải, mím chặt miệng.

Đó là một đoạn nhật tử không quá vui sướng.

Không.

Quả thực tồi tệ.

Kỷ Diệu Minh lần đầu tiên biết Ôn Khải cùng Tống Xán ở bên nhau là Quản gia nói cho anh, thậm chí cái gì cũng chưa nói, chỉ đúng hạn đưa cho anh một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh chụp người đàn ông kia vẻ mặt xán lạn lại cùng Ôn Khải tay nắm tay, thậm chí hơi cong người xuống bôi kem ở khóe miệng cho Ôn Khải.

Phản ứng đầu tiên của anh là giết hắn.

Bất quá nhìn mặt bên cạnh thì anh nhịn xuống. Bức ảnh kia hiện tại còn ở phòng huấn luyện nhà anh, dùng đao ghim ở trên tường.

Sau này ảnh chụp Quản gia đưa cho anh liền đặt ở trong ngăn kéo không bao giờ mở ra nữa. Anh đã từng nghĩ tới, đem Ôn Khải cướp lấy, hỏi cậu ta vì cái gì liền cùng cái gì cũng chưa từng xảy ra giống nhau, đem anh ném tại chỗ.

Nhưng mà cơ thể phải tiêm thuốc ức chế ba lần một ngày, anh cuối cùng vẫn không làm như vậy.

Chỉ là có lẽ đêm đó không nên đáp ứng. Anh khi đó là nghĩ như vậy.

Bất quá cũng may không bao lâu bọn họ liền chia tay. Ôn Khải đề nghị, tài liệu chứng cứ ngoại tình là anh phái người đưa.

Kỷ Diệu Minh thừa nhận, Tống Xán không phải người tốt, anh cũng không phải. Tình nguyện đâm thủng bong bóng hạnh phúc của Ôn Khải cũng muốn làm cậu ta rời đi Tống Xán thì có thể là người tốt gì?

Nhưng anh trước nay liền không phải cái gì người rộng lượng.

Cho dù thân thể của mình có khuyết tật, mặc dù anh ti tiện đến cực điểm.

Kỷ Diệu Minh nhìn mặt Ôn Khải khẽ cười một tiếng, chờ anh nói chuyện, Ôn Khải giật mình.

Lần này trừ phi anh chết, nếu không sẽ không bao giờ buông tay.

“Đội trưởng Kỷ có phải là quá mệt mỏi không?” Ôn Khải nói, “Hay là ngày mai lại nói? Tôi không vội.”

“Tống Xán,” Kỷ Diệu Minh đột nhiên mở miệng, “Bạn trai cũ của cậu đúng không.”

Lời nói ngoài ý muốn giống như một đạo sét từ đỉnh đầu bổ tới lòng bàn chân.

Anh ta sao lại hỏi cái này? Chuyện anh ta chán ghét có liên quan đến Tống Xán?

Ôn Khải đành phải gật gật đầu.

Kỷ Diệu Minh lại nói: “Thời điểm các cậu yêu nhau đều đã trải qua cái gì?”

Lần này đầu óc Ôn Khải càng là đơ máy.

“Cái này... Cái này tôi đều không nhớ rõ, thời gian qua đi lâu như vậy, hơn nữa tôi cũng không nhớ loại chuyện này, đều đã qua đi rồi.”

“Dắt tay 32 lần, ôm hai lần, cãi nhau 51 lần, hôn môi......” Giọng Kỷ Diệu Minh càng ngày càng thấp.

Nổi da gà nổi lên khắp người, Ôn Khải trừng lớn mắt nhìn người từ vừa rồi bắt đầu liền mặt vô biểu tình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu ta xem. Một cảm giác quỷ dị từ đáy lòng dâng lên.

“Anh sao lại...”

“Làm cùng tôi đi.”

Kỷ Diệu Minh cắt ngang nghi vấn của cậu ta, vẫn là ánh mắt xâm lược tính cực mạnh.

Ôn Khải hiện tại chỉ muốn chạy, người trước mặt tản ra hơi thở nguy hiểm, nhưng cậu ta lại ma xui quỷ khiến hỏi ra.

“Làm cái gì?”

“Những cái đó vừa rồi nói, chuyện cậu cùng Tống Xán đã làm, làm cùng tôi một lần.” Khóe miệng Kỷ Diệu Minh hơi hơi nâng lên, chỉ là ánh mắt như cũ lạnh như băng, “Tôi để ý, chính là cậu cùng Tống Xán.”

Rõ ràng anh đến trước.

Rõ ràng nên là anh.

Ôn Khải đã hiểu, đại não tạm dừng một giây, giây tiếp theo “Phanh” lại nổ tung.

Không phải, tuy rằng cậu ta cùng Tống Xán không có gì cảm tình, nhưng những cái đó Kỷ Diệu Minh vừa nói đều là chuyện tình nhân mới có thể làm đi?

“Nhưng kia đều là chuyện giữa bạn lữ mới...”

“Có vấn đề gì sao?”

Sô pha bên người lún xuống một khối, Kỷ Diệu Minh chống tay tới gần cậu ta, gần đến mức Ôn Khải đều có thể cảm giác được nhiệt lượng trên người anh.

Kỷ Diệu Minh: “Cậu muốn biết tôi nói, phương pháp giải quyết cũng đưa ra, cậu nói muốn cải tiến.”

Ôn Khải khẩn trương đến nuốt nước miếng.

“Lại đổi ý?”

Giọng nói vừa dứt, trong khoảnh khắc không gian lớn như vậy tĩnh đến dọa người, ngay cả không khí trong Cửa Đen ban ngày, đều phải so hiện tại nhẹ nhàng hơn.

Kỷ Diệu Minh thu tay lại đứng dậy, nói: “Cậu chậm rãi nghĩ, không làm cũng được.”

Anh cất bước tính toán về phòng ngủ hùng hục lại một lần nữa lấy hai kiện quần áo mới qua đi ngủ, kết quả không đợi đẩy ra cửa phòng thì người trong phòng khách gọi anh lại.

“...... Kỷ Diệu Minh.”

Giọng Ôn Khải nghe đi lên không hề ôn nhu, mà là hiếm thấy nghiêm túc.

Kỷ Diệu Minh đã từng nghe qua.

Cái đêm mưa rơi xuống kia anh có nghe được qua.

Bàn tay Ôn Khải rũ bên người siết chặt: “Tôi không biết anh vì cái gì sẽ đối với chuyện kia để ý, càng không biết anh vì cái gì sẽ biết những cái đó dắt tay linh tinh. Anh bịa cũng được, dọa tôi cũng được... Tóm lại những chuyện này nên để lại cho người yêu của anh, chứ không phải bởi vì một cái tùy tùy tiện tiện tiền đặt cược.”

“Cậu là nghĩ như vậy?”

“Đúng vậy, cho nên còn xin anh không cần lấy loại chuyện này nói giỡn.”

“Nói đùa sao?”

Kỷ Diệu Minh cười nhẹ một tiếng, xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Khải lại chưa từng có giống hiện tại như vậy có nắm chắc nhìn anh.

Rốt cuộc một người đã từng đối xử lạnh nhạt lại chán ghét Beta như anh, sao có thể sẽ đột nhiên thích cậu ta?

Mà vì một cái tiền đặt cược thật sự không cần thiết, cùng một người mình không thích ở bên nhau có bao nhiêu khó chịu, cậu ta so với ai khác đều rõ ràng.

Cho nên mới càng không muốn.

“Ôn Khải.”

Kỷ Diệu Minh gọi cậu ta lại, nửa khuôn mặt ẩn ở trong bóng tối, Ôn Khải chỉ có thể thấy khóe miệng anh cười như không cười giật giật, nói: “Tôi rất thích nói giỡn sao?”

Ôn Khải sửng sốt. Chính là lần này người nọ không lại dừng lại, cũng không quay đầu lại vào phòng, không lâu sau liền vang lên tiếng nước chảy, lưu lại một cái thể xác hồn lìa khỏi xác tại chỗ.

Ánh mắt cuối cùng kia của anh có ý tứ gì?

Kỷ Diệu Minh vừa rồi nói anh không nói đùa, nhưng là không nói đùa thì vì cái gì? Là cảm thấy trêu cợt cậu ta rất thú vị sao?

Ôn Khải không hiểu.

Kỷ Diệu Minh thật khó hiểu.

Cuối cùng làm sao về phòng Ôn Khải cũng không biết, tóm lại trong đầu một đoàn hồ nhão, rửa mặt đơn giản sau liền nằm xuống trên giường, không ngừng hồi tưởng lại đủ loại chuyện xảy ra hôm nay.

Nhưng nửa tháng ở chung này Kỷ Diệu Minh đối với cậu ta cũng không có thực chán ghét, vậy nếu không phải chán ghét là cái gì đây? Cũng chỉ còn lại đường trêu cợt cậu ta này.

Từ lúc cậu ta rời đi nhà họ Ôn cũng chỉ mới một năm đi, sao bây giờ người có tiền đều như vậy sao?

Trong lúc tự hỏi, mí mắt Ôn Khải trên dưới bắt đầu đánh nhau, dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại cái gì cũng không nghĩ, hoàn toàn không phát hiện cửa phòng phía sau bị người đẩy ra một khe hở sau, lại chậm rãi đóng lại, thẳng đến khi giường lún xuống.

Ôn Khải đột nhiên mở mắt ra.

Là Kỷ Diệu Minh, anh ta sao lại tới phòng cậu ta?

Vừa định xoay người hỏi cho rõ, bên hông đột nhiên bị người hung hăng ôm lấy, siết chặt không hề có thể nhúc nhích. Sau gáy bị người dùng nhiệt khí đánh vào, tuy rằng tuyến thể Beta đã thoái hóa, nhưng vẫn mẫn cảm không chịu được. Cảm giác ngứa từ tuyến thể vẫn luôn lan tràn đến toàn thân, Ôn Khải khống chế không được muốn giãy giụa thoát khỏi sự giam cầm của người phía sau, không những không có hiệu quả ngược lại càng thêm chặt chẽ.

“Kỷ Diệu Minh anh hiện tại là đang làm cái... Ngô...”

Cằm thình lình bị người kẹp chặt, Ôn Khải chỉ cảm thấy răng nanh của mình bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ.

“Ôn Khải, chúng ta hiện tại không phải đang cãi nhau sao?” Giọng nói người phía sau sâu kín, sau lưng Ôn Khải lại chạy qua một trận điện lưu, “Cãi nhau xong, tôi hy vọng là có thể được đến một cái ôm.”

“Anh bị... Cái..”

Ôn Khải trừng lớn mắt khó có thể tin cảm thụ được phía sau, cái ôm nóng bỏng làm cậu ta căn bản tránh thoát không khai.

“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải huấn luyện.”

Người phía sau tất tất tác tác động đậy, cho đến khi bất động, Ôn Khải mới cảm giác được nơi cổ truyền đến xúc cảm mềm mại, rồi sau đó hô hấp đều đặn chụp vào sau lưng.

Ôn Khải lại hô hấp dồn dập lên.

Mẹ nó! Cứ như vậy rốt cuộc là muốn cậu ta làm sao ngủ a?

back top