CHỈ VÌ LÀ BETA NÊN KHÔNG ĐƯỢC À ?

Chap 34

CHƯƠNG 34: ÔM LIỀN ÔM

Ôn Khải một đêm không chợp mắt.

Chờ đêm tối từ đen chuyển xám cuối cùng biến xanh, tia nắng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Ôn Khải với quầng thâm mắt mới mẻ ra lò bò dậy từ một cái ôm ấm áp.

“Sớm.”

Giọng nói lười biếng từ phía sau truyền đến, nghe ra chủ nhân của giọng nói tối hôm qua ngủ rất ngon. Nhưng Ôn Khải thậm chí không có dũng khí quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại nhìn thấy chính là biểu tình hài hước.

“Sớm, Đội trưởng Kỷ, tôi trước...”

Tay đột nhiên không kịp phòng ngừa từ phía sau vòng lên, trên eo đột nhiên lạnh đi, chỉ thấy quần áo cậu ta bị người vén lên một ít, ngay sau đó là lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

“Liền biết lại bị trúng.” Kỷ Diệu Minh như là tập mãi thành thói quen, “Tôi đã hẹn bác sĩ Hứa, lát nữa đi làm trước đi xuống lầu nhìn xem.”

Ôn Khải vội vàng hai tay kéo quần áo đi ngăn trở: “Không đáng ngại, qua hai ngày thì tốt rồi, bác sĩ Hứa rất bận.”

“Anh ấy không vội.”

Ôn Khải không dám gật bừa, rốt cuộc ngủ phòng thí nghiệm thì còn có thể nhàn nhã đi đâu? Nhưng là cậu ta chưa nói xuất khẩu, chỉ là không tự giác dùng tay cào hạ xương quai xanh, rồi sau đó ngẩng đầu liền thấy người nọ không biết khi nào đã xuống giường đứng ở mép giường ôm cánh tay nhìn cậu ta.

Ôn Khải sờ sờ mặt: “?”

Cậu ta là một đêm không ngủ, nhưng cũng không đến mức trên mặt đột nhiên không hiểu ra sao mọc ra một đóa hoa, không đến mức như vậy nhìn chằm chằm cậu ta xem đi.

“Tôi... Trên mặt có cái gì sao?”

Kỷ Diệu Minh lắc đầu, đột nhiên, anh hướng về phía cậu ta duỗi hai tay ra.

Đó là một tư thế cầu ôm.

Ôn Khải: “?”

Không phải, người này thật sự không nói giỡn sao?

“Hôm qua nói tốt.” Kỷ Diệu Minh hơi nghiêng đầu, “Cãi nhau kết thúc muốn có cái này.”

“Nhưng tôi hình như không đáp ứng a.”

Đáy mắt Kỷ Diệu Minh hiện lên một tia âm chí, nhưng Ôn Khải hoàn toàn không biết, cậu ta chỉ nhìn thấy người trước mắt vừa rồi cái kia mới vừa rời giường còn sinh cơ bừng bừng, đột nhiên liền héo hon giống nhau đem tay rũ xuống đi.

“Đã biết, trước rửa mặt ăn cơm đi.”

Nhìn người mở cửa đi ra ngoài, Ôn Khải yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Kỷ Diệu Minh là kỳ mẫn cảm sắp tới sao? Nhưng là không đúng a, theo cậu ta hiểu biết, kỳ mẫn cảm Alpha hẳn là hành vi bạo lực mất trí khoanh vùng địa bàn mới đúng, mà anh hiện tại loại này như là...

Nói như thế nào đây?

Kỳ thật cảm giác như đang làm nũng...

Cái ý niệm này vừa nảy lên đầu Ôn Khải lập tức cho chính mình một cái tát.

Sao có thể nghĩ như vậy? Kia chính là Alpha S cấp, sao có thể sẽ làm nũng với Beta, hơn nữa... Ôn Khải hướng người đang nghiêm túc làm bữa sáng trong nhà bếp nhìn lại, đơn giản một cái áo ngủ bộ tạp dề đều có thể đẹp như vậy.

Quả nhiên là chính mình nghĩ đến quá nhiều, rốt cuộc đối phương là Kỷ Diệu Minh, cậu ta dễ dàng nhìn người trong mắt ra Tây Thi.

Ôn Khải lại một lần quyết định buông tha chính mình, rốt cuộc tự hỏi một buổi tối cộng thêm một cái sáng sớm, kết luận đưa ra là, Kỷ Diệu Minh có hay không vấn đề cậu ta tạm thời không rõ ràng lắm, nhưng chính cậu ta thì lại bệnh nặng nguy kịch, cảm giác muốn không có thuốc nào cứu được.

Thu thập chỉnh tề hai người rốt cuộc ngồi xuống mặt đối mặt ăn cơm, Ôn Khải rũ mắt không nói chỉ là ăn, như là đối diện có thứ đồ dơ gì, xem một cái liền ăn không ngon.

Kỷ Diệu Minh nhận thấy được người trước mắt đang trốn tránh anh, rũ mắt tự hỏi hai giây, không nhanh không chậm đem giày quân sự tinh xảo cắm vào giữa hai chân hơi hơi tách ra của đối diện.

Người vẫn luôn ăn cơm ngây ngẩn cả người.

Nhưng chính là ngây ngẩn cả người Ôn Khải cũng không ngẩng đầu.

“Ừm......” Kỷ Diệu Minh buông chén đũa, giọng nói sâu kín, “Xem ra sáng sớm hôm nay tay nghề nấu nướng của tôi không tồi.”

Ôn Khải chỉ phải gật đầu, đem ngụm kia trong miệng nuốt xuống đi sau cũng buông chén đũa. Cậu ta còn muốn ăn thêm hai miếng, rốt cuộc Kỷ Diệu Minh nấu cơm ăn ngon, nhưng bầu không khí này giống như...

“Là Tống Xán nói... Cậu có phải là liền sẽ ôm hắn?”

“Ừm?”

Ôn Khải mạnh ngẩng đầu, đôi mắt chớp không thể tin nhìn chằm chằm môi Kỷ Diệu Minh xem.

Kỷ Diệu Minh nhíu mày, Ôn Khải đều không cần đoán, tâm tình tồi tệ chói lọi. Nhưng là cái này lại lại lại cùng người đàn ông ngoại tình kia có quan hệ gì?

“Không...” Ôn Khải hắng giọng, “Sẽ không.”

“Cậu trước kia đều là làm như vậy.”

“Đó là hắn nhất quyết phải...”

Ôn Khải hết đường chối cãi, hơn nữa kia đều là kinh nghiệm của 800 năm trước, ai còn nhớ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này?

Kỷ Diệu Minh như cũ cau mày, Ôn Khải bị anh nhìn chằm chằm đến như đứng đống lửa, như ngồi trên đống than. Lại qua một phút, Ôn Khải đứng dậy, một vệt đỏ ửng không tự giác bò lên trên gương mặt.

Ôm một chút lại không chết được, hơn nữa lại không phải chưa từng ôm qua Giản Hữu An, Từ Trục linh tinh, huống chi cậu ta cùng Kỷ Diệu Minh vẫn là từ nhỏ lớn lên cùng nhau đâu? Ôm một chút hợp tình hợp lý.

Lại vô dụng lùi một vạn bước mà nói, đó cũng là cậu ta kiếm lời.

Vì thế Ôn Khải trương hai tay ra, không quá tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Mày Kỷ Diệu Minh lúc này mới giãn ra, thuận tiện chọn mày, hỏi: “Làm gì?”

“Ôm... Không phải nói ôm một chút sao?” Ôn Khải liếc mắt qua, “Sau đó liền không cãi nhau đi, còn phải cùng nhau sinh hoạt.”

Ừm, phi thường hợp lý. Ôn Khải thầm nghĩ.

Âm thanh ghế dựa cọ xát sàn nhà vang lên, Ôn Khải phản xạ có điều kiện theo tiếng nhìn lại, nhưng tầm mắt còn không có cố định trụ, chỉ cảm thấy thân thể bao phủ bởi một cổ sức lực, theo bản năng mà lùi về phía sau một bước lúc này mới cố định trụ thân mình.

Hai tay Kỷ Diệu Minh rất có lực, điểm này thông qua việc cậu ta ngủ nhiều ngày như vậy đã phi thường rõ ràng. Khí vị trên người không giống với trước kia ngửi được ở vũ trường ca vũ, không biết khi nào biến thành mùi dầu gội anh hay dùng kia. Cuối cùng trên vai phải đầu anh lún xuống, có người nhẹ nhàng cọ hai cái.

Tay trái Ôn Khải có chút vô thố mà nâng lên, không biết nên vỗ lưng hay là đẩy anh ra. Giây tiếp theo có người cho cậu ta đáp án ——

Kỷ Diệu Minh trở tay túm tay cậu ta đặt ở chính vòng eo anh.

Thời gian không biết qua đi bao lâu, vị đội trưởng này còn không có muốn buông tay ý tứ. Mới vừa bắt đầu Ôn Khải còn có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ôm một chút tính, ai ngờ ôm lâu rồi Ôn Khải ngược lại có chút không tự nhiên, mà người ở thời điểm xấu hổ thì lời nói liền nhiều, Ôn Khải cũng không ngoại lệ, vì thế cậu ta nhẹ giọng: “Đội trưởng Kỷ được rồi sao? Đến giờ đi làm rồi.”

Người ôm không hề phản ứng, Ôn Khải ngẫm nghĩ lại nói: “À đúng rồi, còn có về sau sáng sớm đều không cần chờ tôi, vẫn luôn ở phiền toái anh, vừa lúc tối hôm qua cùng Phi Ngạn ước hảo, về sau hai chúng tôi kết nhóm cùng nhau đi qua là được, Đội trưởng Kỷ không cần mỗi ngày đều vòng đường xa.”

Lần này thì động.

Kỷ Diệu Minh buông ra cậu ta, rũ mắt tầm mắt nhìn quét cậu ta hai mắt, tay lại không từ trên eo lấy xuống.

“Các cậu hai cái kết nhóm? Không được.”

“Vì cái gì?” Ôn Khải: “Vừa lúc cậu ấy mới vừa lái xe, còn không quá quen thuộc, tôi cùng cậu ấy cùng nhau yên tâm chút.”

“... Căn cứ có quy định, người kỹ thuật điều khiển không thành thục không được chạy trong căn cứ.”

“Khi nào thêm vào, trước kia bộ đội thứ nhất rõ ràng có thể, tôi đều là học như vậy.”

Kỷ Diệu Minh cuối cùng buông ra tay, Ôn Khải cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Kỷ Diệu Minh nói: “Nhiều năm như vậy trôi qua, tổng phải có biến hóa.”

Tuy rằng Kỷ Diệu Minh nói có đạo lý, chính là đã hẹn rồi.

“Nhưng chúng tôi đã...”

“Bảo cậu ấy ra cửa, tôi cùng nhau đưa qua.”

Hai người song song đi xuống lầu, vừa đến dưới lầu liền thấy Thẩm Phi Ngạn thân mặc một thân tây trang màu trắng dựa vào chiếc xe màu đen sáng đến phản quang.

Vừa thấy đến Ôn Khải, ánh mắt Thẩm Phi Ngạn lập tức liền sáng lên.

“Chào buổi sáng Ôn Khải!” Chào hỏi xong mới phát hiện Kỷ đội trưởng của bọn họ cũng ở, vì thế có chút câu nệ gật gật đầu, “Chào buổi sáng Kỷ trưởng quan.”

Ôn Khải cười đáp lại, Kỷ Diệu Minh còn lại là lạnh như băng nhìn chằm chằm cậu ta liếc mắt một cái, Thẩm Phi Ngạn lập tức phía sau phát mao.

“Phi Ngạn, Đội trưởng Kỷ nói muốn chở chúng ta qua đi,” Ôn Khải xin lỗi vỗ vỗ vai cậu ta, “Chờ về sau có thời gian lại bồi cậu luyện xe đi, Đội trưởng Kỷ nói căn cứ thích hợp sau khi thuần thục lại lái......”

“Ha ha ha cái này cậu cũng tin Tiểu Ôn Khải?”

Lục Tư Ân sớm đã tới phòng làm việc của bọn họ chờ nghe xong oán giận của Thẩm Phi Ngạn sau không chút khách khí cười nhạo.

“Tôi làm nhiều năm như vậy, sổ tay quy tắc tôi đều đọc làu làu, một trăm phần trăm không có quy định này.”

Ôn Khải táp lưỡi.

Lại bị lừa.

“Tiểu Ôn Khải à, cậu không cần tin tưởng Kỷ Diệu Minh như vậy, hắn chính là sói đuôi to.” Lục Tư Ân bất đắc dĩ lắc đầu, lại hướng bên kia nhìn lại, “Tiểu Thẩm hôm nay tới thời điểm sao lại ăn mặc chính thức như vậy? Chuyện tốt gần kề?”

Thẩm Phi Ngạn đã thay quần áo lao động hướng phương hướng Ôn Khải nhìn thoáng qua sau cười nói: “Không có, chỉ là tâm tình rất tốt.”

Lục Tư Ân nhướng mày ý vị thâm trường gật gật đầu, xem ra là tối hôm qua hai người đã xảy ra điểm cái gì, nhìn qua quan hệ có rõ ràng cải thiện a.

“Phó đội Lục nếu không có chuyện quan trọng, xin hãy về đến cương vị của chính mình, không cần quấy rầy công tác của chúng tôi.” Bên cạnh, Nhung Khâu đang khiêng một thanh đại khoan đao trên vai lạnh như băng hạ lệnh đuổi khách, chiếc áo ba lỗ cũ kỹ phô bày hoàn mỹ cơ ngực đầy đặn cùng cơ bắp nhị đầu của anh.

Lục Tư Ân tập mãi thành thói quen: “Tôi ở trông coi.”

Nhung Khâu: “Chúng tôi không hoan nghênh nhân viên phi chuyên nghiệp tiến hành giám sát, xin hãy phái người khác lại đây.”

“Chính là lát nữa còn phải an bài kế hoạch huấn luyện của các cậu.” Lục Tư Ân nhướng mày cười đến thực tươi đẹp, “Chúng ta vẫn là công tư phân minh một chút hảo sao?”

Ôn Khải bắt được tiếng gió.

Cái gì công tư phân minh? Hai người cãi nhau?

Chỉ thấy Nhung Khâu âm mặt lạnh hừ một tiếng xoay người trở lại vị trí của mình sửa chữa.

Lục Tư Ân cũng không tiếp tục cùng bọn họ đáp lời, xoay người từ cửa đi ra ngoài, đi vào sân bắn đối diện, chẳng bao lâu liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng súng ổn, chuẩn, tàn nhẫn.

Ba người đều ít nhiều mang theo lo lắng mà nhìn về phía Nhung Khâu, nhưng Nhung Khâu một lòng đặt ở công tác trong tay, đối với tầm mắt của bọn họ hoàn toàn không biết, ba người đành phải ăn ý đối diện, đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra không có hỏi lại.

Lục Tư Ân đối với Nhung Khâu có ý tứ đã là sự thật công khai toàn căn cứ, nhưng anh Nhung đối với hắn chán ghét cũng là không người không biết không người không hiểu. Bất quá nói đến cũng là kỳ quái, Ôn Khải hình như chưa từng nghe thấy ai lén thảo luận qua chuyện này, có lẽ mọi người đều cảm thấy Beta cùng Alpha không có gì khả năng đi.

Đi hết một vòng rưỡi rốt cuộc mọi người lại ở sân huấn luyện tập hợp.

Lục Tư Ân: “Ôn Khải, Đội trưởng Kỷ lâm thời có một cuộc họp sẽ đến trễ một lát, cậu trước đi theo chúng tôi cùng nhau.”

Ôn Khải gật đầu.

“Ôn Khải!”

Lại là một tiếng kinh thiên động địa, Lục Tư Ân nhíu mày nhìn về phía người khoan thai đến muộn ở cửa.

“Đến trễ phạt hít đất 300 cái cộng thêm mô phỏng đối chiến mười lần.”

“Mày mẹ nó là ma quỷ đi!” Tống Xán trừng lớn mắt, “Tao là mới tới mà.”

“Vừa tới liền đến trễ, vậy không có biện pháp.”

Tống Xán đơn giản không thèm để ý tới hắn trực tiếp đi đến trước mặt mọi người bắt lấy cánh tay Ôn Khải liền đi ra ngoài, Ôn Khải một chút chụp bay, cảm giác người này thật là không thể hiểu được.

“Cậu không cùng tôi trở về sao?”

Ôn Khải khó hiểu: “Tuy rằng không biết cậu nói là nơi nào, nhưng tôi không đi.”

“Về thủ đô a!” Tống Xán quả thực là ở chỗ này đãi không được một ngày, “Nơi này liền sắp khai chiến các cậu cũng không biết đi! Thật sự sẽ chết.”

Tống Xán nói xong, không chỉ có bốn người bọn họ, thậm chí những binh lính luyện tập bên ngoài đều trầm mặc.

Tống Xán cười rộ lên: “Kỷ đội trưởng kia của các cậu khẳng định sẽ không nói với các cậu, sợ các cậu biết rồi chạy, đến lúc đó hắn liền không hoàn thành nhiệm vụ không có cách nào hướng lên trên......”

Phanh ——”

“Mẹ nó......!!!” Tống Xán nằm trên mặt đất nửa người, xoa bên miệng máu khó có thể tin nhìn người đàn ông đầu tóc bạc, “Mày dám đánh tao?”

“Đánh chính là mày, mau cút đi! Nơi này không chứa nổi thiếu gia như mày.”

Lục Tư Ân xem đều không xem trực tiếp đem người kéo dài tới ngoài cửa, nơi đó tất cả người huấn luyện đều như hổ rình mồi, chỉ khớp xương nắm đến ca ca rung động. Hắn đem cửa đóng lại, chuyện sau đó hoàn toàn không biết.

“Hảo.”

Lục Tư Ân liễm liễm thần sắc, nói: “Bất quá hắn nói không sai, các cậu hẳn là cũng có điều nghe thấy, không lâu nữa liền phải có dị hình triều, cho nên mới cho các cậu huấn luyện.”

“Hôm nay liền trước giới thiệu dị hình loại. Mỗi một lần dị hình triều bùng nổ sẽ có một hoặc nhiều dị hình cơ thể mẹ, mục tiêu cuối cùng tác chiến tiền tuyến chính là mau chóng tìm được cơ thể mẹ cũng phá hủy; nhưng cơ thể mẹ đều thực giảo hoạt, tìm không thấy thời điểm cũng chỉ có thể đánh tiêu hao chiến, đem tất cả dị hình giết sạch mẹ kế thể sẽ tiến vào kỳ ngủ đông.”

“Hiện tại đã biết dị hình loại trừ bỏ những cái đó thường thấy như loại xúc tua, loại bò sát cùng với loại phi hành, còn có loại sẽ hóa hình và thao túng ngôn ngữ. Hai loại sau đều là gần mấy năm mới phát hiện, bất quá tính công kích không mạnh, đặc biệt là loại hóa hình ngụy trang, trên người có một mùi vị độc đáo, dựa theo người chúng ta mà nói, chính là một loại tin tức tố mùi vị, hôi thối vô cùng, Alpha cùng Omega gặp phải lập tức là có thể phân biệt ra được.”

Giang Lương Bình hỏi: “Cho nên đây là nguyên nhân những năm gần đây trong đội ít người Beta sao?”

Lục Tư Ân ném đi ánh mắt tán thưởng: “Phải, bởi vì trước kia ra qua tiền lệ, Beta đứng gác thời điểm đã buông tha loại dị hình đã hóa hình, đã chết một cái tiểu đội. Cho nên bình thường Beta sẽ không ở tiền tuyến, đều tại hậu phương làm công tác giám sát trinh sát máy móc suy tính.”

Beta ra tiền tuyến có thiên nhiên hoàn cảnh xấu, không có tin tức tố chỉ có thể mượn dùng súng ống tác chiến, đại bộ phận thời gian là lực bất tòng tâm, nhưng vẫn cứ có rất nhiều Beta một lòng nhiệt huyết đi vào chiến khu, nhưng kết quả đều là chết hết, chết hết.

Mở ra báo cáo tám đại chiến khu xem xét, Ôn Khải là người duy nhất trong gần 5 năm qua, từ trên chiến trường sống sót trở về Beta.

Đang nói thì vòng tay thông tin của Lục Tư Ân đột nhiên ong ong ong chấn động lên, là Kỷ Diệu Minh.

“Bảo Ôn Khải hiện tại tới văn phòng một chuyến, có tin tức khẩn cấp của cậu ấy.”

back top