CHƯƠNG 35: NGHE NÓI TRÊN LẦU NHÁO QUỶ
Gõ vang cửa văn phòng chấp hành của Đội Bộ binh thứ nhất, nghe được bên trong đáp ứng sau, Ôn Khải đẩy cửa đi vào. Hướng đối diện, Kỷ Diệu Minh trước sau như một ngồi ngay ngắn cúi đầu phê công văn, dù vậy trên mày vẫn là có nhàn nhạt mệt mỏi.
“Đội trưởng Kỷ, tôi tới lấy thư tín của tôi.”
“Ừm.” Kỷ Diệu Minh đem phong thư nặc danh sớm lấy ra đặt trong tầm tay đẩy về phía trước, Ôn Khải giúp đỡ cầm lấy.
Thư tín bình thường có hộp thư chuyên môn, mà phong thư màu đen chính là thư tín khẩn cấp, được đưa thẳng đến văn phòng Kỷ Diệu Minh, thường là nội dung quan trọng như tin tức quân sự linh tinh.
Ôn Khải cầm trên tay nhìn chính diện và mặt sau hai mắt sau liền mở ra đọc ngay tại chỗ.
Ôn Khải:
Lâu rồi không gặp nhỉ, lần trước cậu trở về cũng không thể hảo hảo nói hai câu lời nói, đã bị ba cậu chặn đi rồi, nhưng cậu cũng biết ông ấy liền cái tính tình đó, quen rồi thì tốt thôi. Kỳ thật trong nhà gần đây thật không tốt, ba cậu từ sau khi cậu đi mỗi ngày cũng chưa ăn qua một bữa cơm ngon, cậu cũng biết thân thể ông ấy vốn dĩ không được vẫn luôn ho khan, mấy ngày hôm trước tìm không thấy cậu càng là cấp hỏa công tâm một chút hôn mê bất tỉnh, cho tới bây giờ đều còn ở bệnh viện không tỉnh lại, cậu chạy nhanh trở về nhìn xem đi, rốt cuộc ông ấy vẫn là ba cậu.
Người ký tên An Hạ Vũ.
Ôn Khải nhìn chằm chằm tên nơi ký tên yên lặng ước chừng một phút, Kỷ Diệu Minh cũng dừng tay công tác, hướng người đang đứng tại chỗ nhẹ giọng nói: “Có việc gấp liền đánh xin, tôi phê chuẩn.”
Đem giấy viết thư dọc theo nếp gấp nguyên lai đã lưu lại gấp trở lại đi, Ôn Khải ngẩng mắt hướng Kỷ Diệu Minh cười nhạt lắc đầu, rồi sau đó chỉ nghe “Xé lạp” một tiếng, đột ngột vang lên trong không gian này.
Ôn Khải đem mảnh giấy vụn một lần nữa nhét vào phong thư nặc danh, nói: “Không cần, một chút việc tư chậm trễ thời gian Đội trưởng Kỷ, chờ lần này dị hình triều qua đi lại xử lý cũng kịp.”
Nụ cười người trước mắt không đạt tới đáy mắt, Kỷ Diệu Minh nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt sáng sớm còn sẽ thẹn thùng, nghi hoặc, kinh ngạc linh động kia, giờ phút này rồi lại biến thành bộ dáng xa cách.
Tầm mắt chuyển qua phong thư anh cầm trong tay cũng không dùng nhiều lực nhẹ nhàng nắm, chớp mắt lại nhìn thẳng, nói: “Công việc liên quan đến lần tác chiến này chiều nay tôi liền sẽ hạ thông tri, kết quả tổng hợp phân tích suy đoán đều ở trong phạm vi có thể tiếp thu, nghĩa là lần này sẽ không giống năm ấy, cho nên cậu có thể yên tâm đi xử lý sự tình.”
“Hơn nữa lần này là tôi tới chỉ huy.”
“Tôi muốn lưu lại.” Ánh mắt Ôn Khải vô cùng kiên định, “Tôi cho rằng tôi có thể giúp được vội.”
“Cảm ơn Đội trưởng Kỷ quan tâm, nhưng so với đại chiến sắp phải đối mặt, chuyện này thật là việc nhỏ, chờ tác chiến vừa kết thúc tôi sẽ lập tức trình đơn xin.”
“Cậu xác định...”
Cửa sổ hội nghị thông tin trực tiếp bắn ra, Ôn Khải biết anh bận việc nên sau khi gật đầu liền nhanh chóng mang theo cửa rời đi.
Cuối cùng Kỷ Diệu Minh gật gật đầu nhìn theo người rời đi, cái gì cũng chưa nói. Đám người hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, Kỷ Diệu Minh lập tức cấp một cái dãy số chưa ghi chú đã phát một tin tức.
: Tra một chút Ôn Mạc gần nhất đều đang làm gì.
--
Nắm chặt phong thư trở lại điểm huấn luyện, phát hiện phòng số một lý nên kêu rên đầy trời tĩnh lặng cực kỳ, hơn nữa cũng không thấy có người nào ở huấn luyện, chỉ có cái kia người phỏng sinh bồi luyện gục xuống đầu chính mình đứng ở ở giữa.
“Ai Tiểu Ôn! Nơi này nơi này.”
Cách cửa không xa, phía sau hai hàng ghế nghỉ chân vươn một cái đầu triều cậu ta vẫy vẫy tay, Giang Lương Bình vẻ mặt hưng phấn, Ôn Khải bất động thanh sắc đem phong thư nhét vào túi cười chạy chậm hướng cậu ta qua đi.
“Làm sao vậy?”
Qua đi vừa thấy trừ bỏ Lục Tư Ân đều ở đó, thậm chí còn nhiều một người.
Tay súng bắn tỉa Tiểu Ngũ.
“Ai Ôn Khải cậu có đi hay không?”
Đôi mắt Tiểu Ngũ long lanh chờ đợi hỏi cậu ta, Ôn Khải không rõ nguyên do: “Đi chỗ nào?”
Một bên Thẩm Phi Ngạn gương mặt ửng đỏ rõ ràng cũng là thực cảm thấy hứng thú: “Tiểu Ngũ nói tầng cao nhất hôm nay mở ra, muốn đi lên nhìn xem sao? Trước kia không phải nói trên đó nháo quỷ sao?”
Là chuyện này à, nếu là không nói cậu ta đều quên gần như rồi.
“Ban ngày ban mặt đi lên có ích lợi gì?” Ôn Khải cũng là bất đắc dĩ, “‘ Quỷ ’ còn có thể ban ngày ra tới?”
Tiểu Ngũ hại một tiếng, vội vàng đánh gãy cậu ta: “Buổi tối đi không được, tiền bối trước kia nói bọn họ có buổi thêm luyện đến buổi tối, nghe thấy bên trên tất tất tác tác không thích hợp, hơn nữa từ bên ngoài xem đèn cũng lúc sáng lúc tối, liền lên rồi, nhưng đi lên cũng không thấy có người nào, nhưng bọn họ quay người lại tính toán đi, kết quả cái kia âm thanh lại vang lên, cứ như vậy lặp lại ba lần sau, bọn họ...”
Thẩm Phi Ngạn nghe lọt được: “Bọn họ làm sao vậy?”
“Hôn mê bất tỉnh, nói là vừa mở mắt liền ở trong ký túc xá của chính mình, từ đó về sau không riêng bọn họ, còn có càng ngày càng nhiều người đều giống bọn họ, tầng cao nhất cũng liền càng ngày càng ít người đi.”
Bên cạnh bị bắt kéo cùng nhau ngồi xổm xuống Nhung Khâu vẻ mặt khinh thường: “Tôi xem là bị gió thổi cỏ lay sợ tới mức, thuần túy là chính mình dọa chính mình.” Ngay sau đó anh ta đốn hai giây, hỏi, “Bất quá cái tầng cao nhất này bình thường mà nói là dùng để làm gì?”
Anh ta vừa nói như vậy, Ôn Khải thật ra nghĩ tới, tuy rằng căn cứ huấn luyện so với trước kia có đại biến dạng, nhưng tòa nhà này trừ bỏ đổi mới hình như kết cấu tầng lầu không có gì quá lớn biến hóa. Cậu ta ngẫm lại, trước kia nói tầng cao nhất cũng chính là tầng lầu huấn luyện bình thường, muốn nói có cái gì không giống nhau, nhiều lắm là có thêm phòng nghỉ cùng phòng pha trà nước, nhưng bọn họ huấn luyện bình thường cũng không ai qua đó nằm, tiếp trà thì càng không thể, cho nên lại vô dụng tầng lầu còn cao, cơ bản đều không mấy khi đi.
“Các cậu không biết sao?” Tiểu Ngũ phát ra tiếng kinh ngạc, “Là địa bàn nghiên cứu của bác sĩ Hứa a, chẳng qua anh ấy bình thường đều ở dưới lầu, bác sĩ Hứa rất chán ghét ánh mặt trời cùng Alpha, anh ấy nói người trước chói mắt người sau có mùi thối... Bất quá anh ấy người này vẫn luôn cổ quái chúng ta đều thói quen.”
“Anh ấy đi lên số lần rất ít cho nên bình thường đều khóa, hôm nay không biết vì cái gì mở, cơ hội khó được a các huynh đệ, đi thì hiện tại chạy nhanh đi.”
Ôn Khải nghe nói chỉ là vờn quanh một vòng, hỏi một cái vấn đề rất ngoan: “Không đợi phó đội Lục cùng nhau sao?”
Khóe miệng Tiểu Ngũ lập tức run rẩy hai cái: “Ôn lão sư cậu là muốn cho tôi bị phó đội đánh cho thành con quay xoay tròn lại bỏ vào Cửa Đen đãi một ngày một đêm sao?”
Thẩm Phi Ngạn nhỏ giọng tiến đến bên tai cậu ta giải thích: “Phó đội Lục nghe một cú điện thoại liền đi rồi, giống như đang họp.”
“Vậy tính tôi một cái?” Ôn Khải hướng bọn họ nhếch miệng cười.
Mọi người lập tức không nói hai lời mã bất đình đề loảng xoảng loảng xoảng ngạnh sinh sinh bò mười hai tầng lầu.
Thang máy?
Tiểu Ngũ vẻ mặt nhẹ nhàng nhìn phía sau có chút hơi thở dốc Giang Lương Bình cùng Thẩm Phi Ngạn: “Cái kia chỉ có quẹt thẻ thông hành mới có thể dùng, nhưng mà thật đáng tiếc, thẻ chỉ có Kỷ trưởng quan có thôi.”
Mắt Ôn Khải chớp hai cái, tự hỏi mãi sau từ trong túi lấy ra một tấm thẻ màu đen.
“Là cái này sao?”
Mọi người: “!!!”
“Cậu lấy đâu ra?!” Tiểu Ngũ khiếp sợ đến liên tiếp lui năm bước, giống nhìn thấy cái gì xui xẻo, “Cất đi mau cất đi, quá dọa người, cảm giác giống như là Kỷ trưởng quan đang nhìn chúng ta giống nhau, tôi dựa, vốn dĩ đã nói bên trên có quỷ tôi liền hoảng không được rồi.”
Tiểu Ngũ khom lưng hai tay vươn phi thường tất cung tất kính mà “Mời” Ôn Khải đem thẻ bỏ lại đi, hắn không muốn lại hồi tưởng lại trải qua tử vong ở Cửa Đen.
Ôn Khải cũng chỉ đành thu hồi. Tiểu Ngũ tay cầm tay nắm cửa, cùng với một trận ánh mặt trời chói mắt, cửa chậm rãi hướng ra phía ngoài mở ra ——
Là một cái giường bình thường, đặt giữa trung tâm không gian, trên giường là chăn và ga trải giường trắng tinh, mà ven tường chất đầy máy móc chữa bệnh bị tắt màn hình chưa vận hành.
Gió thoải mái xuyên qua một chỉnh mặt cửa sổ sát đất trong suốt liêu chiếc rèm trắng và uyển chuyển nhẹ nhàng, nơi này thình lình chính là một cái căn cứ trị liệu thoải mái.
Ôn Khải mấy người trái phải chuyển, phòng nghỉ cũng còn ở, chẳng qua bên trong chỉ còn lại có sô pha, cũng rơi xuống thật nhiều tro bụi; phòng pha trà nước Ôn Khải trước kia đi đến ít, bất quá thoạt nhìn thật ra không giống phòng nghỉ như vậy để đó không dùng, ít nhất không có tro bụi.
Thẩm Phi Ngạn đi dạo ba vòng sau, rốt cuộc nói: “Hình như không có gì kỳ quái,” cậu ta mở cửa phòng nghỉ trong triều dò xét phía dưới, “Cậu đừng nói không khí nơi này không tồi, đừng nói quỷ, tôi đều muốn ở chỗ này trụ.”
“Bác sĩ Hứa người ta có thể đồng ý sao cậu liền tại đây nằm mơ.” Giang Lương Bình cũng là không chút khách khí, “Bất quá đây là phòng không mấy khi dùng đi, không có gì đồ vật.”
Mọi người nhất trí đồng ý, hưng phấn mà đến, sát vũ mà về, mấy người ra cửa xuống lầu bò thang lầu cũng không cảm thấy mệt, Tiểu Ngũ thậm chí đều hỏi Ôn Khải muốn thẻ quẹt thang máy đi xuống.
Ôn Khải cười giao cho hắn, chờ thang máy trong lúc hướng về phía cánh cửa đang chậm rãi đóng lại nhìn thoáng qua, cái giường ở giữa phòng liền ở nơi đó lẳng lặng, không biết vì sao, Ôn Khải tổng cảm thấy nó không nên bày biện ở nơi đó.
“Được rồi, tiếp tục cố lên huấn luyện đi các vị lão sư.” Xuống dưới sau Tiểu Ngũ hướng bọn họ nói, “Về sau có chỗ nào hay ho lại cùng các cậu nói, vẫn là các cậu tốt nguyện ý bồi tôi, tôi hỏi người khác bọn họ đều nói tôi nhàn đến hoảng.”
Hắn hướng bọn họ vẫy vẫy tay vội vàng đưa lưng về phía bọn họ theo hành lang chạy đi rồi, Ôn Khải một hàng cũng xoay người tính toán một lần nữa hồi cửa số một tiếp tục cùng người phỏng sinh đối chiến, còn không đi hai bước, chỉ cảm thấy một trận dồn dập tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Ôn Khải trước hết phát giác lập tức xoay người, chỉ thấy vừa rồi còn cười rời đi Tiểu Ngũ giờ phút này đang nhe răng nhếch miệng trên đầu gân xanh nổi lên tựa như phía sau có một con mãnh hổ truy hắn, không chốc lát chạy đến trước mặt bọn họ, một bàn tay túm hai cái thủ đoạn, một lát không ngừng lôi kéo bọn họ quẹo vào một cái ao lớn gần đó, bùm vài tiếng liền nhảy đi vào.
【 Cảnh báo, cảnh báo khẩn cấp 】
【 Hành lang số 3 khu A xuất hiện Alpha bạo tẩu, sắp mở ra hệ thống cách ly cưỡng chế 】
【 Xin các nhân viên khác nhanh chóng rút lui khỏi khu vực lân cận 】
Tiểu Ngũ từ dưới nước trồi lên đột nhiên lau mặt, gân xanh trên cổ mô tả sinh động, hắn thấp giọng gào thét:
“Chết tiệt, có người kỳ mẫn cảm tới!”