CHƯƠNG 36: KỶ TRƯỞNG QUAN CÓ BỆNH KÍN
【 Xin xác nhận các nhân viên còn lại ngoại trừ mục tiêu nhân viên đã toàn bộ rút lui 】 【 Hai cánh cửa phòng hộ đã mở ra 】 【 Xin mọi người kịp thời điều chỉnh cao vòng cổ ức chế tin tức tố, nếu có không khoẻ xin lập tức tiêm vào thuốc ức chế 】
Máy móc bá báo suốt tuần hoàn bá báo ba lần sau, cùng với tiếng ầm cửa sắt đóng kín, mấy người bọn họ từ đáy nước bò ra tới.
Ôn Khải vắt áo huấn luyện, cúi đầu vừa nhìn phát hiện Tiểu Ngũ còn ở trong nước.
“Tiểu Ngũ lão sư có thể lên đây.” Ôn Khải ngồi xổm xuống đưa tay ra.
Tiểu Ngũ vỗ bay tay cậu ta, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, chỉ lộ ra miệng mũi đổi khí, tay không ngừng ấn đè nặng vòng cổ điều chỉnh tham số, nhìn kỹ đều đã đến cấp bậc năm, cấp bậc cách ly cao nhất.
Ôn Khải ngây người nhìn hai giây tay chính mình, Tiểu Ngũ hướng cậu ta lắc đầu, hẳn là ý bảo bọn họ không cần phải xen vào hắn.
“Chết tiệt, cái này nói làm sao bạo tẩu liền bạo tẩu?” Giang Lương Bình xoa đầu trọc của mình, “Các cậu biết cái hệ thống cách ly kia là gì không? Là Cửa Đen lớn.”
“Tôi vừa rồi đi ra ngoài nhìn mắt, trên hành lang kín mít, đen như mực một cái cửa lớn liền ở đàng kia ôm lấy, tôi hỏi một chút mấy cái nhân viên phòng hộ mang theo khí cụ chống cắn, bọn họ nói cánh cửa này có hai tấn trọng, lấy người kia làm trung tâm, hành lang hai bên mỗi bên có hai cái, nói là hiện tại là khẩn cấp khống chế, chờ một lát nhân viên sơ tán sau lại đem người chuyển tới phòng cách ly.”
Nhung Khâu nhíu mày: “Phòng cách ly ở đâu?”
Giang Lương Bình: “Ở dưới lầu, bình thường đều là bác sĩ Hứa khán hộ, đoàn đội của họ tất cả đều là Beta, cho nên không có gì ảnh hưởng.”
Đột nhiên trên hành lang truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, mọi người không đợi mở miệng chào hỏi, Ôn Khải vừa ngẩng mắt còn chưa kịp phản ứng trực tiếp bị người một túm, khuôn mặt lạnh lùng lại có chút nôn nóng đem người từ trên xuống dưới nhanh chóng đánh giá một lần.
Như là thấy người xác thật không có gì việc mới buông ra tay đang nắm cánh tay.
Không chậm hơn anh vài bước Lục Tư Ân cũng nhíu mày nhìn ao nước một cái, lại thu hồi tầm mắt dừng hình ảnh ở trên người người vẫn như cũ xụ mặt.
“Mọi người không có việc gì liền hảo, mau hồi ký túc xá thay quần áo đi, đừng cảm lạnh, huấn luyện hôm nào lại tiếp tục. Hai ngày này bởi vì tin tức tố ảnh hưởng, các Alpha đều có điểm cảm xúc không ổn định, lỡ ngộ thương thì không tốt.”
Thẩm Phi Ngạn nghe đến kinh hồn táng đảm, vội vàng gật đầu như đảo tỏi.
Ôn Khải nhìn người trước mặt trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, lại tiểu biên độ quay đầu nhìn cổ Lục Tư Ân, chỉ thấy vòng cổ cũng là điều tới cấp bậc năm. Ôn Khải lại khẽ nhíu mày lấy lại tinh thần nhìn cái vòng cổ trang trí kia trên cổ Kỷ Diệu Minh.
Đừng nói cấp bậc năm.
Quả thực cũng chưa mở, đèn chỉ thị lớn như vậy màu xám, ở Ôn Khải xem ra liền cùng vòng cổ loại trang trí không hai dạng.
Ôn Khải vẫn là không nghẹn lại thanh âm: “Anh...”
Kỷ Diệu Minh lập tức hồi: “Ừm? Chỗ nào không thoải mái?”,
“Không phải...” Ôn Khải lại do dự, bởi vì người này nhìn qua hoàn toàn không giống như là chịu ảnh hưởng tin tức tố.
Thôi. Rốt cuộc Alpha S cấp khả năng tố chất thân thể tốt hơn một chút.
Ôn Khải duỗi tay đem hệ thống bài thủy cánh tay máy móc tay trái mở ra, xôn xao run xong nước sau lại dùng tay phải vuốt mái tóc ướt đẫm trên trán, lộ ra cái trán trắng tinh.
Kỷ Diệu Minh bất động thanh sắc tay phải đỡ cổ, click mở công tắc, ấn liên tiếp dấu +
Vừa đem hệ thống bài thủy đóng cửa Ôn Khải ngẩng đầu.
Ừm?
Ánh mắt nhìn về phía Kỷ Diệu Minh có chút rối rắm.
Đứa nhỏ này... Phản xạ hình cung có phải là có điểm quá chậm không?
“Vừa rồi nhận được thông tri, nhân viên cơ bản rút lui, các cậu cũng chạy nhanh trở về đi.”
Vòng tay thông tin hai người từ vừa rồi bắt đầu đều vẫn luôn chấn động không ngừng, Lục Tư Ân nhìn Kỷ Diệu Minh liếc mắt một cái, Kỷ Diệu Minh lại hướng về phía nhân sĩ đang ngâm mình trong nước phía sau bọn họ nói: “Đem người an toàn đưa đến.”
Ngay sau đó lại đem thứ đồ vật hình kim tiêm hướng trong nước ném đi, chỉ thấy người trong nước tiếp được trực tiếp xem cũng chưa xem trực tiếp hướng cổ đánh đi.
Thu hồi ánh mắt, Kỷ Diệu Minh giơ tay, Ôn Khải một cái giật mình, nhưng vẫn là khống chế được thân mình không lùi về phía sau. Đầu ngón tay đáp ở trên đầu phi thường nhàm chán đem tóc cậu ta vừa rồi vuốt đi lên vuốt xuống dưới, mới nghe thấy anh nói: “Chờ tôi về nhà.”
Hai người rốt cuộc mới phong trần mệt mỏi xoay người đi ra ngoài, vừa đi Ôn Khải còn nghe được vài câu từ vòng tay thông tin truyền ra tới chửi rủa thanh, thẳng đến hoàn toàn biến mất không thấy.
Rầm —— người ngâm trong nước gần nửa cái giờ rốt cuộc thẳng bên bờ bò lên tới, một sửa bộ dáng cau mày trước kia, hiện tại thoạt nhìn tuy rằng trạng thái không có phía trước tốt như vậy, nhưng cũng không đến mức táo bạo như vậy.
“Vừa rồi xin lỗi a, tôi ly người kia quá gần, đã chịu ảnh hưởng khá lớn, thiếu chút nữa không khống chế được bị dẫn dắt dẫn phát kỳ mẫn cảm.”
Tiểu Ngũ bàn tay vung lên: “Hiện tại khá hơn nhiều, đi thôi tôi đưa các cậu trở về.”
Trong căn cứ huấn luyện dọc theo đường đi không đụng tới người nào, thẳng đến ra tới đại đường cái thượng thì người không ít, nhưng đều cúi đầu vội vã hướng trong nhà đuổi.
Tiểu Ngũ quan sát bọn họ một đường, trừ bỏ Ôn Khải thoạt nhìn không có gì biến hóa, còn lại người biểu tình ít nhiều có điểm không tự nhiên, hắn vuốt sau gáy xoa hai cái, suy nghĩ hai giây mở miệng: “Có phải là bị dọa tới rồi?”
Vài người gật đầu.
“Không biết các cậu đây là vận khí tốt hay là vận khí không tốt,” Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, “Từ khi bộ đội thứ nhất khởi động lại sau hai năm qua, tổng cộng cũng chỉ bạo tẩu qua ba lần, thêm lần này là bốn lần, bình thường chúng ta đều sẽ có người bị kỳ mẫn cảm, không có gì đặc thù tình huống đều sẽ không phát sinh bạo tẩu. Có thể lần này đại chiến tới gần, huấn luyện quá mạnh trực tiếp nhảy qua thời kỳ ủ bệnh tiến vào kỳ bùng nổ.”
Nói Tiểu Ngũ lại hướng Ôn Khải nhìn lại, tầm mắt không tự giác dừng ở trên cánh tay trái cậu ta, bởi vì vừa rồi bài thủy, Ôn Khải không thể không đem bao tay hái xuống, trực tiếp dùng cổ tay áo hơi dài che giấu hơn phân nửa bàn tay.
Ôn Khải nhận thấy được tầm mắt hắn, không tự giác nửa nắm lên tay hướng hắn cười cười, Tiểu Ngũ cào cào gương mặt không tự nhiên thu hồi tầm mắt, ngay sau đó liền nghe thấy Ôn Khải nói: “Cậu có phải là cũng bị dọa tới rồi?”
Tiểu Ngũ dừng một chút, nháy mắt, nhìn chằm chằm Ôn Khải nghiêm túc nhìn hai giây sau cúi đầu ngẫm lại, nói: “Kỳ thật có một chút.”
Ôn Khải thì cười.
“Nhưng là tôi lập tức liền tiếp nhận rồi.” Tiểu Ngũ đầy mắt tinh quang, “Quá ngầu tôi dựa! Cậu có thể làm cho tôi một cái không?”
Thẩm Phi Ngạn: “Vậy cậu phải đem cái vừa mới lắp vào tháo ra a!”
“Đúng là,” Tiểu Ngũ, “Chỉ có cái chỗ hỏng này.”
Mọi người cười rộ lên, Ôn Khải cũng hoãn khẩu khí, vai thả lỏng lại.
Thẩm Phi Ngạn như là đã hoàn hồn, bay thẳng đến Tiểu Ngũ hỏi: “Tôi xem vừa rồi Đội trưởng Kỷ ném cho cậu một cái đồ vật, là thuốc ức chế sao?”
Tiểu Ngũ gật gật đầu: “Đúng vậy... Nhưng cũng không quá giống nhau, hắn cấp chính là một loại thuốc ức chế chuyên dụng của anh ấy, rốt cuộc anh ấy dùng thuốc ức chế bình thường hình như không có gì dùng.”
Thẩm Phi Ngạn không hiểu: “Vì cái gì vô dụng, bởi vì là S cấp sao? Vậy thuốc chuyên dụng của anh ấy cậu dùng có thể hay không chết a!”
Tiểu Ngũ cười rộ lên.
“Sẽ không chết, chẳng qua sẽ có điểm tác dụng phụ, khả năng muốn ngủ một ngày hai ngày. Bất quá Đội trưởng Kỷ cái tình huống này đi...” Tiểu Ngũ vuốt cằm suy nghĩ một lát, “Tình huống cụ thể chỉ có bác sĩ Hứa rõ ràng, bất quá tôi chỉ biết anh ấy chưa từng có kỳ mẫn cảm, cậu xem, tôi trước nay không gặp anh ấy buông lỏng cảnh giác.”
“Cái gì?”
Đôi mắt mọi người đều trừng lớn, Thẩm Phi Ngạn tiếp theo lại từ khiếp sợ chuyển biến thành tiếc hận: “Ai đáng tiếc a, Kỷ trưởng quan tuổi còn trẻ tuấn tú lịch sự... Sao lại còn có bệnh ở phương diện này, chẳng phải là không cách nào an ủi Omega, rốt cuộc không có kỳ mẫn cảm nói tin tức tố liền không ổn định sao, đáng tiếc.”
Tiểu Ngũ vụng trộm cười.
“Là đạo lý này, lén nói cho các cậu chúng tôi đều ở phỏng đoán Kỷ trưởng quan có phải là tính lãnh đạm, rốt cuộc cảm giác anh ấy giống như đối với người nào cũng không có hứng thú... Bất quá các cậu đừng nói trước mặt anh ấy a, chỉ là phỏng đoán, phỏng đoán, tôi còn muốn mạng nhỏ.”
Một bên Ôn Khải lại gật gật đầu.
Cứ như vậy nói hành vi trước kia Kỷ Diệu Minh ở vũ trường ca vũ liền hợp lý.
Mọi người cảm thấy không đến đi ở ven đường Ôn Khải khóe miệng thế nhưng cong lên một cái, bước chân đều nhẹ nhàng không ít.
Rốt cuộc cậu ta lại không phải Omega, không kém.
--
“Vậy tôi liền đi trước, tác dụng phụ lên rồi tôi phải chạy nhanh trở về ngủ.” Tiểu Ngũ cường chống cùng bọn họ đánh xong chào lập tức lòng bàn chân bôi dầu chạy.
Ôn Khải về đến nhà, đơn giản đem chính mình thu thập một chút sau nằm ở sô pha phòng khách bấm điện thoại Từ Trục. Ngoài cửa sổ trời rất xanh, mây cũng là đại khối đại khối, nếu hôm nay không có đột phát tình huống nói, cùng Kỷ Diệu Minh cùng nhau huấn luyện sau thuận tiện đi mua đồ ăn trở về nấu cơm nói, hình như sẽ rất vui vẻ.
Không được, gần đây sao lại luôn nghĩ những thứ có không này.
Điện thoại đô đô vẫn luôn không ngừng, thẳng đến cuối cùng tự động cắt đứt, Ôn Khải mới nghi hoặc nhìn về phía di động, một lần nữa gọi một lần vẫn là như thế.
Sao lại thế này? Là xảy ra chuyện gì sao?
Từ trong túi bắt ra tờ giấy vụn nhăn bèo nhèo mà chất ở trên bàn, Ôn Khải nhìn hai mắt sau vẫn là click mở trang web mua vé tàu liên minh phi thuyền, lướt xem có hay không cái gì vé tàu thích hợp.
Ôn Mạc sống hay chết kỳ thật đối cậu ta ảnh hưởng không lớn. Ôn Khải vừa lướt xem vé tàu một tháng sau vừa nghĩ. Rốt cuộc Ôn Mạc đã cùng cậu ta đoạn tuyệt quan hệ, cậu ta là gông xiềng, là bại hoại, là phế vật làm mất mặt ông ta, kia Ôn Mạc chết sống cũng liền cùng cậu ta không có gì quan hệ.
Ôn Khải đem một tấm vé tàu thêm tiến giỏ hàng, đang ở do dự có nên trả tiền hay không thời điểm, cửa mở.
Ôn Khải vội vàng buông di động đem mảnh giấy vụn bên cạnh quét vào thùng rác, còn rút tờ giấy khăn ở mặt trên che lại.
“Anh trở về sớm như vậy a.” Ôn Khải không quá tự nhiên hướng người đang cởi áo khoác chào hỏi.
Kỷ Diệu Minh nghe xong khẽ cười một tiếng, duỗi dài cổ hướng phòng Ôn Khải nhìn thoáng qua.
“Tôi xem huyền quan không có giày dư thừa, chột dạ cái gì?”
Ôn Khải không nghe hiểu: “A?”
Không tính toán tiếp tục đậu cậu ta, Kỷ Diệu Minh đi đến bên cạnh cậu ta dùng tay vê một chút ngọn tóc, tự giác đem máy sấy lấy lại đây, Ôn Khải cũng thói quen tính ngồi xong, làm Kỷ Diệu Minh cho cậu ta thổi.
Màn hình trên bàn sáng lên, Kỷ Diệu Minh nhìn nhiều hai mắt, là về thủ đô vé, ngày là... Một tháng lúc sau.
Quả nhiên trong nhà cậu ta là xảy ra chuyện gì.
Giây tiếp theo di động tắt màn hình, vì thế Kỷ Diệu Minh cũng không thấy được ở dưới chưa chi trả có một tấm vé tàu một năm sau, biểu hiện đã chi trả.
“Tống Xán bị nhét vào khu năm,” Kỷ Diệu Minh đột nhiên nói, “Hai tháng sau sẽ kết hôn cùng Omega S cấp nhà họ Tề.”
Ôn Khải gật gật đầu hồi: “Vậy khá tốt.”
Kỷ Diệu Minh nhướng mày, động tác trên tay không ngừng: “Đến lúc đó cậu muốn đi sao?”
Ôn Khải lắc đầu, ý thức được còn ở thổi tóc vì thế lại mở miệng: “Lúc ấy tôi không có kỳ nghỉ a, tôi còn phải công tác.”
Tay vuốt ve tóc đột nhiên có điểm run rẩy, Ôn Khải ngẫm nghĩ lại nói: “Bất quá Đội trưởng Kỷ sao lại biết những cái này, anh nếu là đi giúp tôi tùy một chút lễ tiền.”
Bang một tiếng máy sấy đã bị người tắt đi.
“Tôi cho rằng cậu muốn biết.” Kỷ Diệu Minh thần sắc phức tạp vuốt tóc đã mềm mại, “Đừng bị tôi bắt được cậu trộm đi.”
“Tôi khẳng định sẽ không bỏ bê công việc,” Ôn Khải xoay người ngẩng đầu đối thượng tầm mắt đang cúi đầu hạ xuống, “Đừng khấu tiền tôi a.”
Kỷ Diệu Minh nhìn gương mặt ngẩng lên thở dài, hơi hơi cong lưng, dừng lại ở nơi chóp mũi chạm vào nhau, tầm mắt đi xuống nhìn chằm chằm môi mím chặt, ngay sau đó lại căng thẳng khóe môi ngồi dậy, trong tầm mắt Ôn Khải đem tay duỗi khai.
Ôn Khải:...... Không để yên đúng không.
“Ôm một chút liền không khấu.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ôn Khải một chút quỳ gối trên sô pha vững chắc báo cái đầy cõi lòng, lỗ tai kề sát ngực nơi truyền đến chấn động mạnh mẽ.
Quả nhiên vạn sự khởi đầu nan, một sự kiện một khi đã bắt đầu cũng không có gì khó.
Đột nhiên trên đầu truyền đến một trận tiếng cười, liên quan thân thể đều ở động.
!
Ôn Khải một chút buông ra tay, nhìn đầy mặt hài hước người, trong lòng có chút không chỗ dung thân.
Cậu ta vốn dĩ liền không bỏ bê công việc, khấu tiền gì!
Kỷ Diệu Minh liễm khởi tiếng cười, vén tay áo lên vào phòng bếp: “Muốn ăn cái gì?”
“Không đói bụng.” Ôn Khải hiện tại chỉ muốn về phòng, sao người này càng ngày càng hư rồi.
Kỷ Diệu Minh cũng không hỏi, chỉ là chính mình tìm đồ ăn tìm thịt chính mình làm lên.
“Sợ hãi sao?”
Ôn Khải đứng ở trên quầy bar xem anh: “Cái gì?”
Âm thanh anh xắt rau một đốn: “...... Alpha bạo tẩu.”
Ôn Khải suy nghĩ một chút, có thể là cũng không có tiếp xúc gần gũi, đối với lần này này sự kiện cảm giác trực quan nhất là Tiểu Ngũ cho cậu ta, nhưng Tiểu Ngũ cũng không có bạo tẩu, cho nên cậu ta cảm thấy còn hảo.
“Cũng ổn, nói thật ra không có gì cảm giác, khả năng bởi vì tôi là Beta.”
“Lần sau tái ngộ đến trực tiếp chạy nghe được sao?” Kỷ Diệu Minh xoay người, “Mặc dù là Beta cũng sẽ bị công kích.”
Ôn Khải cười cười: “Không có việc gì, trước kia tôi ở trong đội thời điểm không cũng đụng tới qua sao? Tôi còn chiếu cố qua vài cái đội viên đâu.”
“......” Kỷ Diệu Minh âm đáy mắt nhìn người đầy mặt không thèm để ý, cuối cùng vẫn là chậm rãi phun ra một câu, “Thôi, ăn cơm đi.”
Tổng cảm thấy Kỷ Diệu Minh là có chuyện còn chưa nói xong, nhưng tiếng chuông vang lên cắt ngang anh. Kỷ Diệu Minh ngẩng mắt trông lại, Ôn Khải chỉ chỉ cái bàn:
“Anh ăn trước, tôi trước nghe điện thoại.”