“Còn khóc gì nữa?”
“Tạ Thanh Nguyệt, bây giờ chúng ta là gì?”
Tôi chống lên vai anh ấy, biết nước mắt của mình chắc chắn đã làm bẩn quần áo của anh ấy.
Nhưng tôi không muốn ngẩng đầu.
Luyến tiếc mùi vị và nhiệt độ trên người anh ấy.
“cậu nghĩ bây giờ chúng ta là gì?”
“Cậu hẹn hò rồi, bây giờ tôi là kẻ thứ ba sao? Nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba, tôi cũng không muốn phá hoại tình cảm của người khác, hôm nay là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
Nói xong, tôi liền chuẩn bị đứng dậy, nhưng lại bị Tạ Thanh Nguyệt trực tiếp ôm vào lòng.
“Ai nói tôi hẹn hò rồi? Ai nói cậu là kẻ thứ ba? Chu Diệc An, tôi nói tôi đang hẹn hò là vì, tôi không đồng ý lời chia tay của cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn quên cả cách thở.
“cậu đơn phương ném lại một câu chia tay đi, rồi chặn tôi, vậy còn tôi thì sao? cậu có hỏi ý kiến của tôi không? Tạ Thanh Nguyệt tôi cho dù muốn chia tay, cũng phải ngồi xuống, nói chuyện một cách nghiêm túc mới có thể nói lời chia tay, tôi không chấp nhận lời chia tay đơn phương, cho nên bây giờ chúng ta vẫn là người yêu, hiểu chưa?”
Đầu óc tôi như một nồi hồ.
Cũng không biết Tạ Thanh Nguyệt đã đưa tôi lên lầu bằng cách nào.
Chỉ biết khi nhìn thấy sự sắp xếp trong nhà anh ấy, tôi lại muốn khóc.
“Không được khóc nữa, khóc nữa mắt sẽ mù đấy.”
Tất cả mọi thứ trong nhà anh ấy đều là hai bộ, một bộ anh ấy tự dùng, và một bộ là bộ mà tôi đã dùng khi ở nhà anh ấy vào kỳ nghỉ hè.
“Anh...”
“Từ khi ba mẹ tôi mua căn nhà này, tôi đã chuẩn bị sẵn đồ dùng của cậu rồi, trong lòng tôi, chúng ta vẫn luôn chưa từng chia tay, cậu có thể giận dỗi với tôi, nhưng chia tay là không thể.”
Tạ Thanh Nguyệt đưa tôi đến ghế sofa, anh ấy ngồi xuống trước, rồi ôm tôi ngồi lên đùi anh ấy.
Khoảng cách quá thân mật khiến tôi có chút ngại ngùng.