39 ☪ Ân Uy Cùng Lúc Thi Hành
◎ Hừm? Chẳng lẽ ta chưa uy no ngươi sao? ◎
Ngày trừ tịch, Thượng Kinh tuyết bay lả tả như lông ngỗng, tiếng pháo trúc từng nhà vang lên, nhưng trong hoàng cung lại là một mảnh vắng lặng, chỉ vì Văn Thịnh sớm đã ra cung, đến phủ Vân Chiêu Trần.
“Chữ Phúc muốn dán ngược lại, cái này mà cũng không hiểu sao, mau sửa đi.” Tiểu Khánh Phong nhếch ngón tay hoa lan, vênh váo sai khiến Tiểu Lương Nguyệt.
Tiểu Lương Nguyệt quay đầu chạy thẳng vào phòng cáo trạng. Vân Chiêu Trần giờ phút này đang tay cầm tay dạy Văn Thịnh viết câu đối xuân, dạy thực sự kiên nhẫn: “Câu đối cần theo luật trắc khởi bình lạc.”
Tâm trí Văn Thịnh lại không đặt vào việc viết câu đối, hắn như một con chó lớn đứng thẳng, đè chặt sau lưng Vân Chiêu Trần.
Vân Chiêu Trần bị ép đến thẳng không nổi eo, chữ cũng không thể viết tử tế. Y xoay đầu, nhìn con chó lớn phía sau nói: “Eo đau.”
Eo của Vân Chiêu Trần đích xác rất đau, mấy ngày này không hề có tiết chế, ngày nào cũng phải mười mấy hai mươi lần. Y không chỉ đau eo, mà bụng cũng bị thúc đến đau. Chờ xây xong tường thành, y phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.
Văn Thịnh vừa nghe y đau eo, lập tức ngồi dậy, đặt tay lên xương hông y nhẹ nhàng xoa ấn.
Tiểu Lương Nguyệt vừa lúc đi vào, thấy họ đang thân mật, liền lại lui ra ngoài.
Vân Chiêu Trần gọi Tiểu Lương Nguyệt lại, phân phó: “Đem mấy bức câu đối này dán lên cửa.”
“Vâng ạ.” Tiểu Lương Nguyệt làm khô mực trên câu đối, rồi đem ra ngoài, dùng hồ gạo dán lên cửa.
Văn Thịnh xoa bóp vài cái, lấy đi cây bút trong tay Vân Chiêu Trần, chặn ngang ôm y lên, đưa lên giường cẩn thận mát xa.
Bàn tay to gân guốc của Văn Thịnh đặt ở hai bên thắt lưng Vân Chiêu Trần, dùng ngón cái phát lực, xoa ấn vào chỗ hõm eo, nhìn vòng eo và mông mê người kia, cổ họng hắn căng thẳng: “Lực có mạnh không?”
Vân Chiêu Trần nằm sấp trên đệm, thoải mái đến híp cả mắt: “Vừa vặn.”
“Đường biên cảnh xa xôi, ngươi eo đau không nên đi xa, đừng đi.” Văn Thịnh không yên tâm để Vân Chiêu Trần đi đến nơi xa như vậy.
Vân Chiêu Trần vùi mặt vào gối đầu, ù ù nói: “Ta ở Kinh thành mới đau eo, đều là do ngươi hành hạ ra đấy.”
Văn Thịnh cúi người cắn một cái lên mông y: “Trách ngươi câu dẫn ta.”
“Ngươi! Hồ ngôn loạn ngữ.” Vân Chiêu Trần cũng chỉ mới chủ động câu dẫn hai lần lúc ban đầu, về sau thì không hề chủ động nữa. Bởi vì y phát hiện Văn Thịnh căn bản không cần phải câu dẫn, hai người họ chỉ cần ở riêng với nhau quá nửa canh giờ, liền sẽ lăn lên giường, điểm tích lũy cứ thế ào ào tăng lên, chưa đầy một tháng đã tích đủ điểm rồi.
“Meo ~” Cửa phòng không đóng, tiểu hắc than nhảy qua ngưỡng cửa, chạy vào nhà. Nó tò mò đánh giá Văn Thịnh, chủ và sủng vật đã lâu không gặp. Tiểu hắc than chạy đến chân Văn Thịnh vòng quanh, muốn thân cận nhưng không dám.
Văn Thịnh chú ý đến tiểu hắc than, vừa định đưa tay ra bắt, tiểu hắc than liền sợ hãi trốn xuống gầm giường, có lẽ là lâu quá không gặp, không nhận ra hắn.
Văn Thịnh cong người xuống, liếc nhìn gầm giường, phát hiện một cái hộp kỳ quái. Trên hộp còn viết chữ “Cùng kiểu với Công Cẩu” và nhiều chữ khác.
Văn Thịnh kéo hộp ra, mở ra vừa thấy, sắc mặt nháy mắt thay đổi.
“Thất Lang, ngươi đang tìm gì thế?” Vân Chiêu Trần bò dậy, nhìn thấy trong tay Văn Thịnh có thêm một cây ngọc thế, y cảm thấy không ổn, xoay người định chạy.
Văn Thịnh mặt mày tối sầm, một tay xách Vân Chiêu Trần trở lại, ấn trên đùi, lạnh giọng chất vấn: “Đây là vật gì?”
Vân Chiêu Trần không dám nhìn thẳng, dùng tay áo che mặt, thành thật trả lời: “Ngọc… Ngọc thế…”
Văn Thịnh nhìn cây ngọc thế được phỏng theo tỉ lệ một đối một này, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hận không thể nghiền nát nó thành bột mịn. Hắn đã nói từ lâu là hắn không cho phép bất cứ thứ gì khác chạm vào thân thể Vân Chiêu Trần, cho dù chỉ là một món đồ chơi giả cũng không được.
Ánh mắt Văn Thịnh như bàn ủi, dán chặt lên mặt y: “Dùng qua chưa?”
Vân Chiêu Trần thấy mặt mình nóng ran, tránh đi tầm mắt trả lời: “… Chưa từng dùng.”
Quanh người Văn Thịnh hắc khí bốc lên: “Một mình ta còn chưa đủ sao, hửm? Ta không đem ngươi uy no?”
Chuyện này Vân Chiêu Trần không thể giải thích, chỉ đành nhận tội. Một đêm giao thừa tốt đẹp, bị Văn Thịnh hành hạ đến chết đi sống lại. Cây ngọc thế lục đế vương kia kết cục cũng thật thảm, bị Văn Thịnh đập tan thành từng mảnh, từ giá trị ngàn vàng biến thành không đáng một xu.
Vân Chiêu Trần đã sớm nói với hệ thống là không cần thứ đồ hư này, hệ thống nhất quyết phải đưa cho y, hại y suýt chết trên giường.
Đêm giao thừa cứ thế vui vẻ trôi qua. Vân Chiêu Trần không kịp tĩnh dưỡng, đúng ngày mùng hai Tết khởi hành đến biên cảnh. Văn Thịnh lo lắng an nguy của y, đã cấp cho y mấy chục thị vệ võ nghệ cao cường, âm thầm còn có mấy chục ảnh vệ. Triệu Tứ muốn tiếp cận y, đều phải thông báo từng lớp.
Triệu Tứ cưỡi ngựa, đuổi theo xe ngựa của Vân Chiêu Trần, cúi người gõ gõ bên cửa sổ xe: “Vân huynh, ngươi hà tất phải đi theo, ở Kinh thành thật tốt mà.”
Vân Chiêu Trần đang ngủ bù, nghe Triệu Tứ hỏi chuyện, y mở mắt, cách rèm đáp lời: “Ta nếu không đi, chắc chắn sẽ làm lỗi, vả lại, đây vốn là việc thuộc bổn phận của ta.”
“Ai, Bộ Hộ chỉ cấp lương hướng đủ một tháng, phát xong là hết. Nếu thiếu lương hướng, e rằng đám thợ thủ công kia sẽ tạo phản.”
Triệu Tứ quay lại nhìn, phía sau đội ngũ có theo hàng vạn thợ thủ công. Nhiều miệng ăn như vậy, số bạc mà Bộ Hộ cấp đâu có đủ.
Vân Chiêu Trần lại không hề lo lắng: “Số thợ thủ công này còn chưa đủ, trên đường lại chiêu thêm chút nữa.”
Triệu Tứ khó hiểu: “Muốn nhiều như vậy làm gì?”
Thợ thủ công có một nghề tinh thông, làm những việc tương đối nhẹ nhàng. Còn những việc nặng nhọc như khai thác đá thì giao cho phạm nhân phục dịch làm, căn bản không cần nhiều thợ thủ công đến thế.
Vân Chiêu Trần nói: “Tường thành cần thiết phải hoàn thành trong vòng nửa năm, càng nhanh càng tốt, không thể kéo dài.”
“Được!” Bề trên đã lên tiếng, Triệu Tứ đành phải tuân theo, trên đường lại chiêu thêm hai vạn thợ thủ công. Trừ thợ thủ công ra, các phạm nhân bị giam giữ ở các địa phương đều được thả ra, cùng họ đi trước đến biên cảnh.
Để đề phòng phạm nhân bỏ trốn, tay mỗi người đều bị cột vào nhau. Mặc dù vậy, vẫn sẽ có người trốn thoát, một ngày có thể trốn mấy chục người, có người vì nhớ nhà mà trốn, có người đơn thuần sợ khổ sợ mệt.
Ngưu Nhị là tráng sĩ nổi tiếng trong thôn, sinh ra cao lớn, vì bênh vực kẻ yếu mà lỡ tay đánh chết người, bị phán mười năm. Vốn đang ở tù yên ổn, ngờ đâu triều đình đột nhiên hạ lệnh muốn xây tường gì đó, bắt hết bọn họ đi.
Ngưu Nhị nghe đồng hương bên cạnh nói, xây tường thành không chỉ cực khổ cực mệt, còn không cho đủ cơm, mỗi ngày tối đa chỉ uống được nửa chén cháo loãng không thấy hạt gạo, ăn ít hơn lừa, làm nhiều hơn lừa, chi bằng ở trong tù.
Ngưu Nhị biết xây tường thành ăn còn kém hơn trong nhà lao, liền nảy sinh ý định bỏ trốn. Hắn cùng vài đồng hương khác thương lượng kỹ, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng thì động thủ.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, đầu bếp cầm chiêng đồng loảng xoảng loảng xoảng gõ: “Phát cơm! Phát cơm!”
Các phạm nhân đói đến không còn sức lực đều vây quanh. Đầu bếp bảo họ xếp thành hàng: “Xếp hàng từng bước từng bước lãnh, đại nhân hôm nay ban ân, cho các ngươi ăn chút đồ ngon.”
Ngưu Nhị xoa cái bụng đang kêu ùng ục, nói với đồng hương bên cạnh: “Ăn xong bữa này chúng ta liền chạy.”
Đồng hương khuyên: “Cái thứ canh suông nước lã này, ngâm nước tiểu một cái là rải đi rồi, nhân lúc này chạy đi.”
Ngưu Nhị bụng quá đói, hắn muốn ăn xong rồi chạy. Chờ lãnh được đồ ăn, tất cả mọi người đều sững sờ, hóa ra lại là màn thầu bột trắng. Đây đâu phải là thứ họ có thể ăn nổi.
Ngưu Nhị không nỡ ăn, hắn nâng chiếc màn thầu trắng to đùng trong lòng bàn tay, kích động đến run rẩy cả người. Các phạm nhân khác cũng vậy, vừa ăn vừa kích động lau nước mắt.
Một cái màn thầu xuống bụng, cái bụng quanh năm ăn không đủ no lại có cảm giác ăn căng. Bữa cơm no này khiến vô số người khóc lóc thảm thiết, những phạm nhân ban đầu muốn bỏ trốn đều dẹp bỏ ý định.
Ngưu Nhị sợ người khác đoạt màn thầu của mình, cuối cùng vẫn ăn hết. Hắn cố ý để lại một mẩu nhỏ, đè dưới đầu lưỡi từ từ thưởng thức. Hương thơm ngọt của màn thầu tràn ngập khoang miệng, thơm đến nỗi hắn muốn nuốt luôn cả lưỡi mình, đây thật là thứ ngon nhất hắn từng ăn từ lúc lọt lòng đến giờ, còn ngon hơn cả thịt.
Ngưu Nhị cứ tưởng đời này cũng chỉ có thể ăn được một lần, không ngờ ngày hôm sau ăn cũng là màn thầu bột trắng.
Ngưu Nhị dùng quần áo bọc màn thầu lại, chạy đến trước mặt đầu bếp hỏi: “Tiểu nhân có thể trông thấy vị đại nhân kia sao?”
Đầu bếp quát lớn hắn: “Đại nhân há là kẻ ti tiện như ngươi có thể thấy!”
Ngưu Nhị không nói gì nữa, hậm hực tránh ra. Lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng xôn xao, mọi người đều chen chúc về phía đó. Ngưu Nhị vừa nhai màn thầu trong miệng, vừa nhón chân nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một người mắt ngọc mày ngài, tóc đen da tuyết mỹ nhân ngồi trên lưng ngựa, được vô số người vây quanh, còn đẹp hơn cả thần tiên trong tranh. Ngưu Nhị chưa từng gặp người đẹp đến nhường này, hắn nằm mơ cũng không mơ thấy được người đẹp như vậy.
Triệu Tứ cưỡi ngựa đi bên cạnh Vân Chiêu Trần, ánh mắt nhìn về phía đám phạm nhân đói khát: “Vân huynh, đem màn thầu bột trắng cho những phạm nhân đó ăn, quá lãng phí.”
“Tu tường thành rất mệt, không ăn tốt hơn, lấy đâu ra sức.” Vân Chiêu Trần đối xử bình đẳng, tất cả mọi người ăn màn thầu, ngay cả chính hắn cũng ăn màn thầu.
Triệu Tứ nghe màn thầu phát ra hương khí, nhịn không được cầm một cái nếm thử, nếm xong hắn mắt sáng rực: “Tay nghề của đầu bếp quả không tồi, lại cho ta hai cái.”
Vân Chiêu Trần cười mà không nói, thúc ngựa quay về doanh trại.
Mỗi ngày đều có màn thầu bột trắng để ăn, lúc làm việc không một ai kêu mệt, cũng không có người lười biếng. Khởi công không đến ba ngày, liền tu mấy chục dặm, tốc độ nhanh đến líu lưỡi. Chiếu theo tốc độ này, không cần nửa năm, hai tháng là có thể tu xong.
Vân Chiêu Trần mỗi ngày đều sẽ đích thân đi trông coi, ở gió lạnh đứng suốt mấy canh giờ.
Những người thợ thủ công kia thấy hắn sinh ra túi da tốt, cho rằng hắn là một cái bình hoa chẳng hiểu gì, liền tự tiện làm thay đổi.
Vân Chiêu Trần phát hiện không đúng, đem thợ thủ công gọi tới dò hỏi: “Đường cái vì sao hẹp ba thước, độ cao của tường chắn cũng không khớp. Là kẻ nào tự ý chủ trương? Đứng ra!”
Thợ thủ công không ngờ hắn sẽ đích thân đi đo đạc, lại còn tích cực đến vậy.
Đại đốc công đứng ra nói: “Đại nhân, lòng đường hẹp đi ba thước không quan trọng, không những tiết kiệm vật liệu đá mà còn tiết kiệm thời gian.”
“Hoang đường!” Vân Chiêu Trần hét lớn một tiếng. Gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách của hắn khi nổi giận, cũng có sức uy hiếp lớn: “Lòng đường là quan trọng nhất! Quân địch nếu là tấn công lại đây, lòng đường hẹp, làm sao có thể nhanh chóng tiếp viện? Lẽ ra phải bao nhiêu thước, liền tu bấy nhiêu thước! Kẻ tự tiện chủ trương, xuống nhận năm mươi roi, tòng phạm hai mươi roi. Lần sau tái phạm, xử phạt nặng!”
Vài tên thợ thủ công đồng loạt quỳ xuống: “Đại nhân, tha cho chúng tôi lần này đi.”
Lần này Vân Chiêu Trần phải lập uy, sao có thể tha cho họ: “Kéo xuống đi!”
Vân Chiêu Trần tận mắt nhìn thấy họ chịu đánh xong roi, rồi lại cho mỗi người tặng một lọ thuốc. Trận ân uy cùng lúc thi hành này đã thành công chấn trụ mọi người, rốt cuộc không còn ai dám coi thường hắn.
“Da mỹ nhân, lòng Bồ Tát, gan rồng hổ.” Đây là lời đánh giá mà đám thợ thủ công lén lút dành cho Vân Chiêu Trần, rất là chính xác.