“Làm phiền giúp tôi phong tỏa đường một chút, mười phút là đủ rồi, coi như tôi nợ cậu một ân tình lớn, cảm ơn nhé bạn hiền.”
Cúp điện thoại.
Xe mô tô phóng như bay.
【Ôi trời, cầu vượt trong đêm mưa, mô tô, Maybach.】
【Cảnh kinh điển quá.】
【Theo đuổi chồng kịch tính thật.】
Dòng tin nhắn lướt qua cùng với tiếng mưa rơi.
Tôi thúc ga, thân xe hơi chao đảo trên mặt cầu trơn trượt.
Siết c.h.ặ.t t.a.y lái, một lát sau đã đi song song với chiếc Maybach phía trước.
Qua khung cửa kính tối màu, có thể lờ mờ thấy bóng người kinh ngạc bên trong.
Không chút giảm tốc độ, tôi đột ngột bẻ lái, cả chiếc mô tô với một tư thế dứt khoát, cắt ngang thẳng trước đầu xe.
Thân xe ngang ra, găm chặt trước đầu xe Maybach.
Chưa đầy một mét.
Chiếc xe màu đen khổng lồ đột ngột dừng lại sau lưng tôi.
Thế giới chỉ còn lại tiếng mưa ào ào.
Tôi tháo mũ bảo hiểm, nhìn chằm chằm vào người quen thuộc không thể quen thuộc hơn kia.
Cửa xe đột ngột mở, Tần Chí sải bước đi tới.
Trong mắt là ngọn lửa giận dữ đang cuộn trào, và một chút đau đớn khó nhận ra.
“Cậu điên rồi sao?! Không biết nguy hiểm đến mức nào à, cậu lại đang chơi trò gì thế…”
Không muốn nghe.
Tôi mạnh bạo túm lấy cà vạt của hắn, hôn lên môi hắn một cách dữ dội.
Không phải là một cái chạm nhẹ nhàng, mà là một cú cắn xé với tất cả sự không cam tâm, tức giận và nỗi nhớ nhung gặm nhấm lòng.
Mùi rượu Brandy không chút do dự mà vỡ òa, quấn lấy mùi Tequila quen thuộc.
Cơ thể Tần Chí cứng lại, sau đó, một sự đáp lại mãnh liệt hơn tràn đến.
cậu ta một tay giữ gáy tôi, chiếm thế thượng phong, làm sâu hơn nụ hôn nhuốm vị m.á.u này, như thể muốn xé nát tôi ra mà ăn.
Một lúc lâu sau, cậu ta mới thở dốc buông ra, giọng khàn khàn đến đáng sợ:
“… Ý gì? Trêu chọc tôi à?”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của hắn, đột nhiên mỉm cười.
Dùng đầu ngón tay lau đi vệt m.á.u của tôi trên môi hắn, khẽ nói:
“Ý là… tin nhắn đó, vô hiệu lực.”
“Sợi xích đâu? Còn giữ không? Tôi muốn về nhà rồi.”
Đồng tử Tần Chí co lại.
Giây tiếp theo, tôi bị cậu ta bế xốc lên, đi về phía cửa xe.