Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi đã có một bước nhảy vọt về chất.
Kiều Ngôn Chi cũng trở nên bám người hơn.
Theo đúng nghĩa đen.
Tối tôi xuống lầu vứt rác, người này cũng nhất quyết đòi đi cùng.
"Tại sao?"
Ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu sâu lắng:
"Đêm tối nguy hiểm."
"Cậu đi một mình, không an toàn."
Tôi bật cười: "Khu chung cư này an ninh rất tốt mà?"
Anh ta im lặng vài giây, đổi một lý do khác, giọng nói càng thấp hơn,
"Trước đây tôi... bị bạn cùng phòng nhốt trong phòng thiết bị thể thao."
"Hơi sợ bóng tối, không dám ở nhà một mình..."
A a a a a lại nữa rồi!
Chiêu này cũ rích!
Nhưng lần nào cũng đánh trúng vào lòng trắc ẩn của tôi.
"Đi! Cùng đi vứt rác! Từ nay chúng ta chính là anh em liền thể!"
Tôi một tay xách túi rác một tay kéo Kiều Ngôn Chi, hùng hổ xuống lầu.
Trên đường gặp một con mèo nhỏ dễ thương.
Nó kêu meo meo dưới chân tôi, còn cọ vào ống quần tôi, tôi vươn tay ra vuốt ve.
Nó rên gừ gừ vì dễ chịu.
Kiều Ngôn Chi cũng muốn đưa tay ra, con mèo nhỏ lập tức xù lông, xì xì với anh ta.
Kiều Ngôn Chi: ...
Tôi bế con mèo hoang lên, "Meo meo meo~ đáng thương quá, nhỏ thế này đã không có ba mẹ rồi, có muốn về nhà với tôi không?"
Con mèo nhỏ không muốn lắm, thoát khỏi vòng tay tôi và chạy đi mất.
Kiều Ngôn Chi nhìn về phía con mèo biến mất, rồi lại nhìn tôi, không hiểu sao hỏi một câu:
"Tần Dao, cậu có phải thấy một đứa nhỏ đáng thương không có ba mẹ là muốn nhặt về không?"
"Cậu có phải... luôn luôn mềm lòng như vậy không?"
"Đương nhiên rồi!"
Tôi lập tức gật đầu, nhân cơ hội tẩy não anh: "Không có ba mẹ thì đáng thương biết bao! Nhưng tôi nghĩ, đứa trẻ bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà còn đáng thương hơn!"
Vậy nên sau này anh phải đối xử tốt với tôi.
"Cậu không thấy điều này rất khơi gợi sự bảo vệ của cậu sao?"
"Cậu có muốn bảo vệ, yêu thương, xót xa, sợ cậu ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sau đó cho cậu ta rất rất nhiều... hì hì."
Tiền.
Tôi điên cuồng ám chỉ.
Kiều Ngôn Chi nghe xong thì trầm tư.
Cuối cùng anh ta rút ra kết luận, từ từ gật đầu.
"Vậy là cậu chỉ thích những đứa nhỏ đáng thương."
???
Tôi không có! Tôi không phải! Đừng nói bậy!
Tôi chỉ muốn sau này anh rủ lòng thương với tôi thôi mà!