TOÀN MẠNG ĐỀU ĐANG CHỜ BETA ẤY LY HÔN

Chương 33

Tống Ôn Ngôn trên đường đến công viên giải trí, vẫn luôn suy tư nên mở lời thế nào.

Kết quả vừa bị Bách Tinh kéo chơi tàu lượn siêu tốc xong, Tống Ôn Ngôn cảm thấy, nói ra cũng không khó lắm.

“Cậu không sao chứ?” Tống Ôn Ngôn kéo Bách Tinh đang hăng hái, “Cuộc sống gặp khó khăn gì sao?”

Tâm trạng rối bời mới đi chơi trò nhảy lầu.

“Không có nha.”

Đáy mắt Bách Tinh có màu xanh đen, độ tin cậy của lời này không cao.

Tống Ôn Ngôn hỏi dò: “Cậu gần đây theo đuổi người ta mệt đến vậy sao?”

“Không được thuận lợi lắm.”

“Muốn từ bỏ không?”

“Không buông tay.”

Tống Ôn Ngôn: “Tại sao chứ?”

Bách Tinh: “Tuy cậu ấy bây giờ không trả lời tin nhắn tôi, nhưng mỗi ngày tôi gọi món trong tin nhắn, ngày hôm sau cậu ấy đều làm, còn kiên trì mỗi ngày đưa cơm cho tôi. Cậu nói cậu ấy đối tốt với tôi như vậy, không có chút hảo cảm nào sao?”

Tống Ôn Ngôn: “Có lẽ chỉ coi cậu là bạn bè thôi?”

Bách Tinh: “Nhưng tôi không muốn làm bạn bè với cậu ấy.”

Tống Ôn Ngôn sợ nhất nghe câu này, lòng lạnh nửa vời, nghĩ thầm nếu không nói ra, chờ Bách Tinh tự mình phát hiện, đó mới là thật sự không thể làm bạn bè.

Sau khi kết thúc, Tống Ôn Ngôn dẫn Bách Tinh đến phòng riêng lầu hai Đông Nguyệt Lâu, muốn mời khách xin lỗi.

“Sao vậy, nghiêm túc thế?”

Tống Ôn Ngôn lấy ra điện thoại: “Cậu xem đi.”

Thời gian Bách Tinh xem điện thoại càng bị kéo dài vô hạn.

Lòng thấp thỏm không yên, Tống Ôn Ngôn thậm chí không dám nhìn thẳng Bách Tinh.

Nếu Bách Tinh vì chuyện này mà tuyệt giao với cậu thì sao?

“Tống Ôn Ngôn.”

Tống Ôn Ngôn vội vã ngẩng đầu: “Bách Tinh, tôi không cố ý lừa cậu.”

Bách Tinh ném điện thoại lên bàn.

“Tống Ôn Ngôn, cậu thế mà là ‘Ôn Ôn’? ‘Ôn Ôn’ không phải là một cô gái sao? Cậu kết hôn?”

Dưới biểu cảm không thể tin của Bách Tinh, Tống Ôn Ngôn im lặng gật đầu.

“Từng kết hôn.”

Bách Tinh trừng lớn mắt: “Ly hôn?”

“Ừm.”

“Hảo nha, Tống Ôn Ngôn! Chuyện lớn như vậy cậu không nói cho tôi! Hèn chi mấy ngày trước cậu luôn khuyên tôi đừng đầu tư quá sâu, thì ra chờ tôi ở đây.”

“Cho nên người bạn cậu nói ngày hôm qua, chính là tôi đúng không?”

Tống Ôn Ngôn tự biết đuối lý: “Đúng vậy.”

Bách Tinh lại không nói gì.

Tống Ôn Ngôn mím môi: “Cho nên, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

“Cậu nghĩ gì vậy?”

Cảm xúc bi thương xen lẫn mơ hồ ập đến, trước mắt Tống Ôn Ngôn dần trở nên nhòe đi.

“Đương nhiên rồi.”

Giọng Tống Ôn Ngôn chua xót: “Cái gì?”

“Ai ui, khuê khuê tốt của tôi,” Bách Tinh kéo ghế lại gần, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, “Tôi trông giống loại Tiểu O vô tình như vậy sao?”

“So với ‘Ôn Ôn’, đương nhiên khuê khuê tốt của tôi quan trọng nhất.”

Bách Tinh không ngốc.

Nhìn thấy tài khoản của Tống Ôn Ngôn liền hiểu ngay.

Tại sao nhiều người gọi món như vậy, mà Ôn Ôn ngày hôm sau làm đều là món hắn thích ăn.

Ban đầu tưởng Ôn Ôn đối xử với hắn không bình thường, không ngờ là bạn thân đang giúp hắn dọn dẹp.

“Làm sao bây giờ?” Bách Tinh đưa tay ôm Tống Ôn Ngôn, “Tôi muốn làm bạn thân với cậu cả đời.”

“Thật sao?”

Bách Tinh học theo giọng nghẹn ngào của Tống Ôn Ngôn: “Thật!”

Tống Ôn Ngôn lập tức bật cười.

“Được rồi, không khóc,” Bách Tinh gắp một miếng gạch cua bao, “Cái này coi như chứng kiến tình bạn của hai chúng ta đi!”

“Được!”

Thấy cảm xúc người kia đã chuyển biến tốt đẹp, Bách Tinh ho khan hai tiếng, hỏi ra vấn đề cực kỳ tò mò.

“Ôn Ôn, trước đây cậu kết hôn với ai vậy?”

“Tôi quen không?”

“Đẹp trai không?”

Tống Ôn Ngôn nhai kỹ nuốt chậm sau trả lời.

“Cậu quen.”

“Là Lâm Tân.”

“Ai?” Bách Tinh hoài nghi tai mình bị hỏng, “Lâm Tân mà tôi quen? Sao trước đây tôi không biết.”

Tống Ôn Ngôn kể hết chuyện trước sau liên hôn cho Bách Tinh.

Là bạn thân, Bách Tinh một trăm phần trăm ủng hộ Tống Ôn Ngôn.

“Hắn thế mà lại đòi ly hôn. Mắt vô dụng thì quyên cho người hữu dụng đi được không? Hắn là cái thá gì, có biết bây giờ bên ngoài theo đuổi Ôn Ôn của chúng ta xếp hàng đến nước ngoài không.”

Thấy Bách Tinh tức giận đến má phồng lên, Tống Ôn Ngôn lại phải dỗ dành hắn.

“Không sao, tôi ly hôn rồi, sau này sẽ không bao giờ gặp lại hắn.”

________________________________________

Lúc rời đi chính là thời gian Đông Nguyệt Lâu đông khách nhất.

Các vị trí ngoài sảnh lầu một đều đã chật kín, tiếng người ồn ào, loáng thoáng có tiếng trẻ con chạy chơi đùa.

Bách Tinh vừa xuống lầu vừa hỏi Tống Ôn Ngôn có thể tối nay đến xem hắn live stream không.

Lâu như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên mời bạn thân đến nhà. Tống Ôn Ngôn vui vẻ gật đầu đồng thời kéo Bách Tinh: “Cẩn thận cầu thang.”

“Không sao, cầu thang không có ai.”

Vừa dứt lời, một đứa trẻ bỗng nhiên lao tới suýt chút nữa đ.â.m ngã Bách Tinh.

Tống Ôn Ngôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, bản thân lại bị ngã một cú.

May mà vấn đề không lớn, đứa trẻ cũng bị dọa, xin lỗi luống cuống sau Tống Ôn Ngôn cho nó đi.

Vừa ngồi lên xe, Tống Ôn Ngôn sờ túi.

Điện thoại cậu không thấy.

Nghĩ có lẽ là lúc bị ngã tuột ra, Tống Ôn Ngôn buổi chiều phải vội vã nấu cơm, bất đắc dĩ chỉ có thể để lại số điện thoại của Bách Tinh cho quán ăn, để họ liên lạc.

Ban đầu cho rằng không có hy vọng, live stream vừa kết thúc, Tống Ôn Ngôn liền thấy Bách Tinh cười rạng rỡ đưa điện thoại.

“Ôn Ôn! Điện thoại cậu tìm được rồi! Bên kia hỏi chúng ta hiện tại có thời gian qua không?”

“Đi,” Tống Ôn Ngôn khoác áo.

Buổi tối Đông Nguyệt Lâu chỉ mở phòng riêng lầu hai, lầu một tĩnh lặng cực kỳ, gió lùa rót vào, sau lưng Tống Ôn Ngôn lạnh toát, trong lòng cũng theo đó lạnh đi.

Cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Đẩy cửa ra, nhìn từ xa, một người nửa dựa trên chiếc ghế gỗ gụ rộng rãi, lười biếng tự nhiên, trong tay cầm điện thoại như một bóng ma trong đêm.

Bách Tinh lặng lẽ nói với Tống Ôn Ngôn, người kia còn là một Alpha.

Alpha?

Lâm Tân?

Tống Ôn Ngôn bỗng nhiên nhớ ra, Minh Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Lâm gia chính.

back top