Bước chân Tống Ôn Ngôn vừa chuyển, kéo Bách Tinh rời đi.
Việc đánh mất điện thoại còn nằm trong phạm vi chấp nhận của Tống Ôn Ngôn, nhưng nếu thân phận bị phát hiện, đó mới là phiền toái thực sự.
Bách Tinh hoàn toàn không nhìn thấy sự hoảng loạn lúc này của Tống Ôn Ngôn: “Cậu không lấy điện thoại sao?”
“Đối phương hình như là Lâm Tân,” Tống Ôn Ngôn tìm một lý do rất hợp lý. Ai ly hôn xong còn muốn gặp chồng cũ chứ?
“Ôn Ôn, cậu nhìn nhầm rồi, không phải Lâm Tân.”
Lâm Tân luôn giữ lưng thẳng tắp, chỉ riêng dáng ngồi và khí chất của người kia, hình như quả thật không phải hắn.
Tống Ôn Ngôn vừa hít sâu một hơi, khí còn chưa kịp thở ra, người đối diện đã chậm rãi bước tới. Khi nhìn rõ, Tống Ôn Ngôn đã lạnh toát sống lưng.
Thà là Lâm Tân còn hơn.
Người đến chính là KimThần.
Từ sau khi ly hôn, số lần Tống Ôn Ngôn gặp Kim Thần giảm hẳn.
Ngoại trừ đôi khi có thể nhớ đến trong khu bình luận và tin nhắn, còn lại có thể nói là không tìm thấy người này.
“Chiếc điện thoại này, là của ai trong hai cậu?”
Bách Tinh không quen Kim Thần, đang định mở miệng, Tống Ôn Ngôn đã kéo hắn lại: “Xin lỗi, chúng tôi nhìn nhầm rồi, đây không phải điện thoại của chúng tôi.”
Kim Thần một tay giơ điện thoại lên, trong lúc không nói lời nào, ánh mắt đầy áp lực qua lại đánh giá Tống Ôn Ngôn và Bách Tinh.
Không giống ánh mắt mà một quản lý quán ăn bình thường có thể có.
Bách Tinh lăn lộn trong giới cũng gặp qua không ít người, đối với Kim Thần, hắn chỉ có một câu: Người này không đơn giản.
Chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, Bách Tinh chiến lược đứng sau Tống Ôn Ngôn.
“Tống Ôn Ngôn, cậu coi tôi là đồ ngốc à?” Khi Kim Thần phát hiện tài khoản điện thoại là Ôn Ôn, liền xem xét camera giám sát đầu tiên.
Chiếc điện thoại chắc chắn là rơi ra từ túi Tống Ôn Ngôn, bị người tốt bụng nhặt được.
“Cậu không muốn thừa nhận, hay là không dám thừa nhận?”
Kim Thần nguy hiểm đến gần một bước.
Tống Ôn Ngôn sẽ không tự giác lùi về sau, nhưng người này lại cứ ác thú vị, thích nhìn bộ dạng người khác sợ hãi hắn: “Tôi nên gọi cậu là Tống Ôn Ngôn, hay là Ôn Ôn đây?”
Không khí lập tức loãng ra, hai chân Tống Ôn Ngôn không tự chủ nhũn ra.
Cậu muốn phủ nhận, nhưng lịch sử trò chuyện của cậu và Tống Cạnh Dương trên điện thoại nằm rõ ràng ở đó.
Cậu có thói quen dọn sạch lịch sử trò chuyện đúng giờ.
Nhưng cuộc trò chuyện hôm nay, Tống Cạnh Dương gọi cậu là anh, không có cách nào phủ nhận.
“Tống Ôn Ngôn, trước đây chỉ thấy cậu tham tiền, không ngờ bây giờ tâm tư lại nặng đến vậy. Muốn dùng chiêu này để vãn hồi Lâm Tân phải không?”
Tuy lỗi thời, nhưng Tống Ôn Ngôn luôn cảm thấy, Kim Thần vô cùng để tâm đến việc cậu tiêu tốn tâm tư trên người Lâm Tân.
Nếu không phải hai người trước đây từng đối đầu, nói Kim Thần thích Lâm Tân, Tống Ôn Ngôn đều không chút do dự tin tưởng.
“Tôi không phải.”
“Đừng ở đây chơi trò chơi chữ nước đôi với tôi. Tống Ôn Ngôn, cậu chính là Ôn Ôn,” Kim Thần thưởng thức chiếc điện thoại.
“Chuyện này Lâm Tân còn chưa biết đúng không? Cậu tính lại dùng tài khoản này tống tiền tài nguyên Lâm gia bao nhiêu nữa? Hay là, vẫn còn tơ tưởng đến vị trí Lâm phu nhân của hắn?”
Tống Ôn Ngôn có cảm giác thái giám bị vu oan làm hoàng đế, sự bất lực dâng lên.
Sự hoảng sợ của Tống Ôn Ngôn cũng giảm đi không ít.
“Các người tại sao luôn cảm thấy tôi thích Lâm Tân?” Tống Ôn Ngôn không thể nhịn được nữa, ly hôn rồi còn nói, “Rốt cuộc là ai cho các người ảo giác?”
“Chẳng lẽ không phải?” Kim Thần lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Lúc trước nhà cậu...”
Tống Ôn Ngôn cắt ngang: “Cậu nói là nhà tôi, không phải tôi.”
Thần sững sờ một chớp mắt: “Lúc đó cậu không đồng ý?”
“Lúc đó tôi không có quyền lựa chọn.”
Thần cúi đầu trầm mặc, nhíu mày suy tư, như đang cân nhắc điều gì đó: “Tôi không tin.”
Tống Ôn Ngôn: ...
“Còn cần cậu tin hay không? Cậu là cái thá gì. Tôi nhớ rõ Tống Ôn Ngôn là kết hôn với Lâm Tân đúng không?
Cậu luận danh luận họ trước mặt Tống Ôn Ngôn đều không có số má, còn chạy đến đây đánh bóng sự tồn tại. Buồn cười không buồn cười?”
Lúc này, ưu thế của một bạn thân biết nói liền hiển hiện ra.
Bách Tinh cũng cảm thấy người này thật là kỳ quái.
Bách Tinh: “Có bệnh thì đi chữa. Không có việc gì đừng lấy cớ tâm thần nguy hại xã hội được không?”
Tống Ôn Ngôn chắp tay, trong mắt tràn ngập sùng bái: Bạn thân, cả đời!
Bách Tinh hướng Tống Ôn Ngôn nhướng cằm, chuyện nhỏ, chờ xem hắn đi.
Tống Ôn Ngôn lùi lại một bước, nhường cho Bách Tinh.
“Điện thoại cho tôi.”
Kim Thần ánh mắt đầy giận dữ: “Cậu và Tống Ôn Ngôn có quan hệ gì?”
Tống Ôn Ngôn nói tiếp một câu: “Cậu quản hắn và tôi có quan hệ gì, dù sao tôi và cậu không có quan hệ.”
Kim Thần: ...
“Nghe thấy chưa,” Tay Bách Tinh đang rảnh rỗi động đậy, “Điện thoại đưa cho tôi. Là đồ của cậu sao mà nắm chặt không buông?”
“Đó là của cậu?”
Bách Tinh: “Chính là của tôi.”
“Tống Cạnh Dương là gì của cậu?”
Tống Cạnh Dương là gì của hắn? Cái vấn đề quái quỷ gì vậy.
Tống Ôn Ngôn viết chữ “Anh” sau lưng Bách Tinh, nhưng nhìn từ góc cạnh Bách Tinh đang nhíu chặt mày, có lẽ không hiểu.
Nhưng Bách Tinh vô cùng tự tin: “Hắn là em trai tôi.”
Hắn và Tống Ôn Ngôn là bạn thân, em trai của cậu ấy cũng chính là em trai tôi. Không có gì sai.
Tống Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, xưng hô khớp rồi.
“Mật mã điện thoại.”
Bốn chữ số Bách Tinh có thể cảm nhận rõ ràng.
Hợp tác hoàn hảo.
Bách Tinh ngẩng đầu với Thần: “Có thể trả điện thoại cho tôi chưa?”
“Nhưng Ôn Ôn là một Beta.”
Lời này vừa ra, bất kể là Bách Tinh hay Tống Ôn Ngôn, đầu óc đều có một lát c.h.ế.t máy.
Thảm, chỉ lo manh mối WeChat.
Bách Tinh nhịn nhịn: “Tôi giả bộ là Beta không được sao? Cậu không có mắt à? Người trong video nhìn qua chẳng lẽ không giống Omega hơn sao?”
Cuối cùng Thần tin, nhưng Bách Tinh rút điện thoại thì không rút được: “Tôi nói cậu này...”
Kim Thần cướp lời, ngữ khí lại không hùng hổ dọa người, ngược lại có chút ủy khuất: “Cậu thật sự không nhớ rõ sao? Tối hôm đó, cậu đưa đồ ăn cho tôi.”
“Cậu không thấy phòng live stream của tôi có bao nhiêu người sao,” Bách Tinh dùng sức kéo một cái, “Tôi tại sao nhất định phải nhớ kỹ cậu?”
Nói xong, Bách Tinh khí phách dẫn Tống Ôn Ngôn rời đi.
“Thật là lợi hại.”
“Cái này có đáng gì,” Cánh tay Bách Tinh đụng vào Tống Ôn Ngôn, “Có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai không? Hình tượng tôi trong lòng cậu bây giờ có phải rất uy mãnh soái khí không?”
“Đúng vậy,” Tống Ôn Ngôn cười nhìn hắn, “Đẹp trai c.h.ế.t người.”
“Vậy có thể ở bên tôi không?”
Tống Ôn Ngôn quay đầu đi: “Muốn ăn khuya.”
“Đừng giả vờ không nghe thấy, Ôn Ôn,” Bách Tinh tựa đầu vào lòng Tống Ôn Ngôn, “Cha tôi nói cho tôi thêm một ngày, tìm không thấy thì đưa tôi đi xem mắt.”
Hắn thật sự hết chiêu rồi.
Nhưng Tống Ôn Ngôn linh quang vừa động: “Tôi có một cách.”