Ngọt Ngào cũng không quản Kim Thần còn đang kinh ngạc, vòng qua anh trai, đi vào trong phòng.
Kim Thần:……
Tống Cạnh Dương hoàn toàn không có ý tứ chiêu đãi mọi người, xách đồ ăn nhanh vào phòng ngủ.
Khi đi ra nhìn thấy mấy người vẫn còn ở đó: “Còn ở? Không cần khách khí như vậy. Quà mừng Tết để bên kia là được, lối ra cửa chắc vẫn còn nhớ chứ.”
Kim Thần là người nhảy dựng lên trước: “Tống Cạnh Dương, đây là nhà Ôn Ôn, cậu có tư cách gì đuổi chúng tôi ra ngoài?”
Nghe vậy, Tống Cạnh Dương không chút để ý đi đến bàn ăn, cầm lấy bó hoa hồng còn chưa tỉa xong cắm vào chiếc bình hoa mới mua: “Hóa ra các người còn chưa biết chuyện Tống Ôn Ngôn tỏ tình với tôi tối hôm qua.”
“Bây giờ các người đã biết rồi,” Ngón tay Tống Cạnh Dương lịch sự chỉ ra cửa, “Giờ thì đi được rồi chứ?”
Kim Thần nhìn chằm chằm bó 99 đóa hồng nhạt trên bàn, ngọn lửa giận trong mắt sắp biến thành thực chất: “Cho dù cậu là người yêu của cậu ấy thì sao? Cậu cũng không thể quyết định thay cậu ấy.”
“Hơn nữa, nói chuyện cũng có thể phân biệt một chút.”
Ngọt Ngào gật đầu lia lịa.
Lâm Tân không hùa theo, chỉ là mặc định chớp mắt.
Vẫn chưa c.h.ế.t tâm.
Tống Cạnh Dương buông bình, đang định đi tới, tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền đến lớn dần.
Cùng với tiếng mở cửa vang lên, Tống Ôn Ngôn đồng thanh hỏi: “Có người đến sao?”
Tống Cạnh Dương chưa kịp ngăn cản.
Tay cầm trà sữa, khóe môi còn sót lại cặn phô mai hamburger dính Tống Ôn Ngôn mặc chiếc áo ngủ trắng thuần thêu hình đầu mèo đáng yêu.
Hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa đối mặt với bốn người ăn mặc như muốn đi tham gia trận đấu thời trang.
Tống Ôn Ngôn cứng đờ, đồng tử hơi co lại.
Hắn đang nằm mơ mà chưa tỉnh phải không?
Kim Thần, Lâm Tân, Ngọt Ngào sao lại đều ở trong nhà mình?
Linh hồn Tống Ôn Ngôn bất kham gánh nặng, thân thể lùi về hai bước.
Cảm giác sàn nhà quá chân thật, chân thật giống như đây chính là hiện thực.
Thôi được, mặt Tống Ôn Ngôn tức khắc đỏ bừng với tốc độ tia chớp.
Hắn không có nằm mơ!
Rầm một tiếng, Tống Ôn Ngôn quay lưng, nhanh chóng kéo cửa khóa trái.
Triệu Vạn Võng Hồng cũng cần phải có hình tượng!
Mọi người ngoài cửa nghe thấy tiếng đóng cửa mới đột nhiên hoàn hồn.
Ngọt Ngào phản ứng lớn nhất, che miệng khó nén kích động.
“Ôn Ôn lão bà sao lại đáng yêu như vậy, Ôn Ôn lão bà hóa ra lúc mới ngủ dậy là như thế này, quả thực là siêu cấp vô địch vũ trụ cấp bậc đáng yêu!”
Kim Thần cũng xem ngây người, muốn mỗi ngày xem.
Lâm Tân đầu tiên là kinh hỉ, muốn ôm lấy. Nhưng nghĩ lại, lại nghĩ đến, rõ ràng hắn trước kia có mấy trăm ngày có thể thấy Tống Ôn Ngôn như vậy, tức khắc hốc mắt đau xót.
“Người đều đã nhìn rồi,” Để phòng ngừa vạn nhất, Tống Cạnh Dương trực tiếp đứng chắn ở cửa phòng ngủ, định lần nữa đuổi người đi.
Cửa phòng ngủ từ bên trong mở ra, Tống Ôn Ngôn nhìn Tống Cạnh Dương chắn ở cửa: “Cậu làm gì vậy?”
Tống Cạnh Dương tránh ra: “Anh, sao anh lại ra ngoài?”
Tống Ôn Ngôn sờ sờ môi mình, xác nhận không còn cặn thức ăn mới mở miệng: “Có khách đến, tôi chiêu đãi chút chứ.”
Bọn họ có gì tốt đẹp mà chiêu đãi.
Tống Cạnh Dương trong lòng phàn nàn, lại thấy Tống Ôn Ngôn pha trà cho năm người, không có Kim Thần.
Tống Ôn Ngôn cười, ánh mắt lướt qua từng người, nhảy qua Kim Thần: “Các người đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngọt Ngào căn bản không nhịn được: “Ôn Ôn, anh thật sự tỏ tình với người này sao?”
Tin tức truyền nhanh như vậy ư? Tống Ôn Ngôn liếc Tống Cạnh Dương. Tống Cạnh Dương lập tức ngồi thẳng: “Anh, em không cố ý nói, là họ cứ hỏi.”
Tống Ôn Ngôn không bám vào chủ đề này: “Các người đến tìm tôi có chuyện gì?”
Bách Tinh rất tự nhiên ngồi xuống một bên sau lưng Tống Ôn Ngôn.
Ba người còn lại, Kim Thần còn đang hụt hẫng vì không có trà của mình, Lâm Tân còn đắm chìm trong bộ dạng đáng yêu Tống Ôn Ngôn mặc áo ngủ mà hắn ba năm chưa thấy, chỉ còn lại Ngọt Ngào tương đối đáng tin cậy.
“Ôn Ôn, chúng em đến chúc Tết các anh, thăm nhà,” Ngọt Ngào khuỷu tay lại đụng Kim Thần, “Còn anh em, anh ấy nói trước kia anh ấy làm vài chuyện không tốt với anh, muốn xin lỗi.”
Xem ra Kim Thần cũng không nói ngọn nguồn sự việc toàn bộ cho Ngọt Ngào.
Như vậy cũng tốt, Tống Ôn Ngôn cũng không muốn đổ lỗi chuyện này lên người Ngọt Ngào.
“Vậy còn Lâm tiên sinh?” Tống Ôn Ngôn hỏi.
Lâm Tân nhìn thân thể Tống Ôn Ngôn theo bản năng nghiêng vào lòng Tống Cạnh Dương, đó là biểu hiện của sự thân mật tin tưởng thực sự. Anh ta cười nhẹ: “Cũng chỉ là đến chúc mừng năm mới.”
Tống Ôn Ngôn lễ phép đáp lại: “Cũng chúc anh thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
Chuyện với Kim Thần, Tống Ôn Ngôn đơn độc tìm hắn ra ban công.
“Cậu muốn tôi tránh xa Ngọt Ngào sao?” Tống Ôn Ngôn đi thẳng vào vấn đề, “Cái này tôi có thể đồng ý với cậu.”
“Không phải,” Kim Thần cướp lời, “Tống Ôn Ngôn, tôi đến tìm cậu hôm nay, không phải để uy h.i.ế.p cậu hay gì cả. Tôi chỉ muốn xin lỗi.”
Tống Ôn Ngôn gật đầu: “Vậy tôi nghe thấy rồi, cậu có thể về.”
Kim Thần chưa từ bỏ ý định: “Tống Ôn Ngôn, anh đừng như vậy, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không? Còn nhớ người tuyết không? Từ khi anh dọn đi nó luôn buồn bã, có thời gian tôi mang nó ra cho anh chơi được không?”
Lúc này, một tiếng meo meo chói tai bỗng nhiên truyền đến.
Kim Thần hơi nhíu mày, tưởng mèo hoang chạy vào nhà Tống Ôn Ngôn. Kết quả không ngờ một con mèo vàng cong đuôi tuyên thệ chủ quyền đi tới cọ cánh tay Tống Ôn Ngôn, cho đến khi Tống Ôn Ngôn bế nó lên.
Kim Thần có chút xấu hổ: “Đây là tiểu miêu anh nuôi?”
“Đúng vậy, nó tên là Ôn Đông, tên gọi ở nhà là Dương Dương,” Tống Ôn Ngôn vuốt theo chiều lông, “Nó ăn thịt gà sấy tôi mua.”
Kim Thần rơi vào sự vô lực sâu sắc: “Ôn Ôn, trước kia tôi thật sự nghĩ anh phá hoại tình cảm của Ngọt Ngào và Lâm Tân, cho nên mới……”
“Không sao,” Tống Ôn Ngôn lắc đầu, “Kim Thần, bây giờ cậu cũng có thể tiếp tục nghĩ như vậy. Cậu có thể cả đời đều cho là tôi đã làm chuyện đó.”
“Chỉ cần cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”
“Lời xin lỗi của cậu tôi cũng nghe thấy, nhưng tôi không định tha thứ cho cậu.”
Tống Ôn Ngôn báo đáp thế giới này bằng thiện ý lớn, bởi vì hắn cảm thấy mình là người may mắn.
Sinh ra bị vứt bỏ, nhưng sau đó được nhà Tống nhận nuôi, có Tống Cạnh Dương, người em trai chỗ nào cũng đứng ra bảo vệ mình.
Sau này kết hôn với Lâm Tân, đánh bậy đánh bạ mở kênh truyền thông xã hội phát sóng trực tiếp, thành Triệu Vạn Võng Hồng hiện tại.
Nhưng duy độc Kim Thần.
Hắn đáng giận nhất, cũng vớ vẩn nhất.
Hắn không có bất kỳ lý do nào, chỉ bằng sở thích nực cười của chính mình mà tự giác tùy tiện đối đãi với sự ôn nhu Tống Ôn Ngôn phát ra, thậm chí dùng ác ý đối kháng thiện ý.
Tống Ôn Ngôn chính xác thể hiện rằng, hắn ghét nhất chính là cái này.
Kim Thần không nói gì nữa, đầy mặt thất vọng.
Bề ngoài Tống Ôn Ngôn luôn có thể mê hoặc rất nhiều người, cho rằng hắn rất ôn hòa, rất dễ nói chuyện, rất không thù dai.
Kỳ thật không phải, Tống Ôn Ngôn rất thù dai, hắn chính là cung Thiên Yết tháng Mười, chỉ là có một số thù hắn chọn tha thứ.
Tống Ôn Ngôn hữu hảo tiễn những người khác.
Bách Tinh đứng sau lưng hắn: “Ôn Ôn, trải nghiệm tối hôm qua thế nào oaoa? Có phải là phát hiện xưa nay chưa từng có không!”
Tống Ôn Ngôn che miệng hắn lại, ra dấu ngón trỏ: “Bách Tinh, cậu nói nhỏ chút.”
“Xấu hổ sao?” Bách Tinh rung đùi đắc ý, “Được rồi được rồi, vậy tôi đại phát từ bi tha cho cậu lần này. Tôi kể cho cậu nghe chuyện ngày hôm qua của tôi.”
“Tối qua cậu làm sao vậy?” Tống Ôn Ngôn hiển nhiên vẫn là quan tâm đến chủ đề này hơn một chút.
“Trước kia không phải bảo Tống Cạnh Dương giả vờ làm bạn trai tôi sao?” Bách Tinh xòe tay, “Bố tôi nhận ra là giả, nhưng lúc ăn cơm tất niên tôi cùng ông ấy nói chuyện tử tế một chút, ông ấy cũng không ép tôi tìm người yêu nữa.”
“Vậy tốt quá rồi.” Tống Ôn Ngôn đồng tình.
“Đúng vậy, sau này tôi phải học quản lý công ty, có lẽ không có nhiều thời gian đến tìm cậu chơi. Cậu cũng không được quên tôi đâu!”
“Đương nhiên sẽ không.” Bách Tinh là người bạn tốt đầu tiên của hắn.
Bách Tinh lại ảo tưởng: “Ôn Ôn, cậu nói nếu tôi thật sự không kết hôn, sau này tài sản nhà tôi không ai kế thừa thì làm sao?”
“Cậu muốn nhận con nuôi sao?”
Bách Tinh cũng biết Tống Ôn Ngôn là nhận nuôi, nhưng lắc đầu, ánh mắt không hiểu sao, bỗng nhiên rơi xuống bụng Tống Ôn Ngôn, mắt sáng rực.
“Ôn Ôn, cậu nói, cậu có thể sinh con không?”