Chương 16
Hứa Thiếu Đình phát hiện, tiện nghi cha về nhà một chuyến thật sự chỉ để thông báo hai việc: việc ly hôn đã từ bỏ. Hứa Hoài Thanh chạy tới nói cho Lão Thái Thái, mẹ ruột ông ta.
Lão Thái Thái cười nói: “Ta liền nói, cũng đã nhiều năm như vậy, Trương thị không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi bên ngoài có cô nương yêu thích thì cứ rước vào cửa làm Di Thái Thái (vợ lẽ). Hà tất nhất định phải hưu thê (bỏ vợ), bằng không hai đứa con của ngươi phải nhìn ngươi thế nào.”
Lão Thái Thái đây là trong lòng vẫn tin tưởng chắc chắn, Hứa Hoài Thanh chính là bên ngoài có thân mật. Trong mắt bà ta, đàn ông sẽ bỏ vợ mình, đều là do phụ nữ hư hỏng bên ngoài xúi giục, tóm lại đều không phải lỗi của đàn ông.
Hứa Hoài Thanh biết mẹ mình đời này cũng sẽ không thay đổi bộ ý tưởng kia, nhưng ông ta cũng có thể lý giải, người càng lớn tuổi càng khai sáng chỉ là thiểu số, đại bộ phận người đều là tuổi càng lớn càng cố chấp.
Ông ta cũng không tranh chấp với mẹ mình. Chuyện thứ hai đó là dọn ra ngoài ở.
Lão Thái Thái tuy rằng ngoài miệng nói vài câu: “Ta còn chưa có chết đâu, ngươi đã không muốn ở cùng ta một chỗ.”
Xác nhận Hứa Hoài Thanh không lấy đi một phân tiền nào trong nhà, Lão Thái Thái mới nói: “Ngươi nhất định phải mang theo vợ con dọn ra ngoài, ta cũng ngăn không được ngươi, nhưng cũng nhớ rõ thường xuyên trở về nhìn xem. Đúng rồi, Đình ca nhi cũng nên tìm vợ. Cháu gái ở quê của ta có một đứa con gái nhỏ, mười bốn tuổi, năm nay tới đây học trung học nữ tử. Ngươi bảo Trương thị bớt chút thời giờ xem mặt (tương xem) cho thằng bé.”
Hứa Hoài Thanh hiện tại là nghe đến những lời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy này liền đau đầu, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: Ngài làm hại tôi thì thôi đi, còn muốn tai họa con trai tôi à?
May mắn Hứa Hoài Thanh nhớ rõ người này là mẹ ruột mình, bà cũng xác thật không có ác ý. Lão Thái Thái từ lúc nhỏ đã lớn lên bên những người như bà, bao gồm chính bà, con trai bà, con gái bà, đều là như thế này mà cưới vợ gả chồng.
Đời đời như thế, ngươi nói cho bà, nhân sinh phải từ từ, hôn nhân nên là hai bên tự do lựa chọn. Lão Thái Thái còn muốn thương hại ngươi có phải đầu óc không bình thường hay không.
Hứa Hoài Thanh không tiếp lời Lão Thái Thái. Chuyện hôn sự của Hứa Thiếu Đình đối với ông ta cũng là tiện miệng nhắc tới, chỉ chuẩn bị chờ cô gái kia tới Thượng Hải, tự đi thông báo Trương thị tới xem mặt, ngay cả Hứa Thiếu Đình cũng không cần thông báo.
Dù sao hôn sự này, trong mắt Lão Thái Thái, người làm mẹ đồng ý chính là định ra hơn phân nửa, còn về ý kiến của con cái, nào có ý kiến của cha mẹ quan trọng.
Hứa Hoài Thanh nói xong hai việc này với Lão Thái Thái, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng ông ta trong nhà. Phần còn lại là Hứa Xinh Đẹp mang theo Trương thị cùng hai đứa nhỏ thu thập đồ vật.
Hứa Xinh Đẹp đối với Hứa gia không hề có cảm tình, hận không thể nhanh chóng về công quán (biệt thự) ở. Hứa Thiếu Đình so với nàng càng không có cảm tình, đặc biệt là hậu trạch Hứa gia này nhiều ngóc ngách, phụ nữ nhiều. Hắn còn gặp được cái giếng (giếng nước). Trân Trân không ít lần nghe hắn nói thầm: nên không phải có người chết oan đi, xã hội cũ vạn ác, nhà cửa ăn thịt người a…
Trân Trân đều nhịn không được lén đi nói với Hứa Xinh Đẹp: “Cô cô, chúng ta có nên dẫn Ca ca đi gặp bác sĩ không?”
Hứa Xinh Đẹp nói: “Đúng là phải tìm Tây y nhìn xem, cứ luôn ho khan…”
Hứa Xinh Đẹp sắc mặt không tốt: “Không phải là lao phổi đi?”
Ý ban đầu của Trân Trân là cho Ca ca xem đầu óc, nghe được hai chữ lao phổi bị dọa đến hai mắt rưng rưng, đến nay đối với Hứa Thiếu Đình kia gọi là hỏi han ân cần, tổng sợ hãi Ca ca mình chết yểu.
Trương thị đối với chuyện muốn chuyển nhà này, rõ ràng có chút khẩn trương. Hứa Xinh Đẹp bảo nàng cùng Hứa Thiếu Đình thu thập đồ vật.
Ngày rời khỏi Hứa gia, Hứa Thiếu Đình chỉ xách một cái rương da sạch sẽ, vẫn là Trân Trân tặng hắn. Hứa Thiếu Đình cảm thấy cái rương da này rất thời thượng vừa tay, liền ở trên rương da thấy được biểu tượng LV. Hắn tức khắc trong lòng đại 囧 (cực kỳ囧, rất囧), không nghĩ tới trăm năm sau hắn cũng chưa dùng qua túi Louis Vuitton, trở lại trăm năm trước lại được dùng rương cụ đại bài đại biểu cho hàng xa xỉ này.
Bên ngoài cửa trạch Hứa gia, Đại Lão Gia và Nhị Lão Gia ở chính phủ đều là chức quan nhàn tản, hôm nay chuyên môn xin nghỉ, cùng Lão Thái Thái cùng với vợ con, Di Thái Thái, con trai con gái cháu trai cháu gái, mênh mông cuồn cuộn đứng đầy cửa đại trạch.
Hứa Thiếu Đình xách theo rương da của hắn. Hứa Xinh Đẹp là không thèm nhìn đám thân nhân này, đang cùng Trương thị nổi giận.
Đồ dùng của Trương thị, đủ nhét đầy một chiếc xe. Hứa Xinh Đẹp đi vòng quanh một vòng, rút ra cái chậu rửa mặt rất có dấu hiệu phát điên: “Ta đều nói, công quán cái gì cũng chuẩn bị, lấy vài món quần áo cùng đồ vật quen dùng của mình là được, ngươi vì cái gì ngay cả chậu rửa mặt cũng phải mang đi?”
“Hơn nữa cái chậu rửa mặt này,” Hứa Xinh Đẹp thảm không nỡ nhìn nhìn hoa văn màu đỏ lớn ở trên, “Ta tuyệt đối không cho phép cái thứ có đồ án như vậy xuất hiện ở công quán!”
Trương thị hiện giờ lá gan lớn hơn một chút, đối với cô em chồng nói: “Đây là đồ vật ta dùng quen, vẫn là của hồi môn ngày xưa.”
Hứa Xinh Đẹp hừ một tiếng: “Vứt.”
Trương thị: “Đây là đồ vật của ta, ta đặt ở trong phòng mình, không chướng mắt ngươi.”
Trân Trân rúc ở bên cạnh Hứa Thiếu Đình, nghĩ tới đi khuyên vài câu. Hứa Thiếu Đình đối với nàng nói: “Trân Trân, em không phát hiện sao, em xen vào chuyện của Cô cô và mẫu thân, sự tình không những không giải quyết được, các nàng còn càng thêm không vui.”
Trân Trân buồn bực cực kỳ: “Đúng là như thế thật, nhưng là vì cái gì a? Là miệng em quá ngu ngốc sao?”
Hứa Thiếu Đình đối với đám tiện nghi thân nhân này, chỉ thân thiết với Trân Trân hơn chút. Tiểu nha đầu là người thật vô tâm, đặc biệt là từ sau khi nhìn hắn viết tiểu thuyết kia, ánh mắt nhìn hắn kia gọi là sùng bái.
Hứa Thiếu Đình đời trước huynh đệ tỷ muội đều là họ hàng xa, hắn đi vào nhà người ta, khó tránh khỏi chiếm giữ không gian sinh hoạt của họ. Người tốt thì coi hắn là không khí, không tốt thì bề ngoài liền khi dễ hắn.
Hắn trong lòng lại biết đây là “lẽ thường tình của đời người”, nhưng cũng sẽ nghĩ: Dựa vào cái gì chứ? Từ trời cao vì cái gì đối với ta bất công như vậy, cho đến ta còn không bằng đi tìm chết. Cuối cùng nghĩ đến tâm hồn mệt mỏi đến cực điểm, từ đây liền tính cách trở nên rất là lãnh đạm.
Hắn đã sớm phát hiện chính mình, đối với khổ cực tao ngộ của người khác rất có chút thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Thế nhân đều nói trong cuộc đời đã trải qua rất nhiều khổ cực, mới rèn luyện ra một tấm lòng kiên cường. Hứa Thiếu Đình chỉ biết, khổ cực tạo thành cho hắn chỉ có khuyết tật về tính cách.
Hắn thường thường không rõ vì cái gì người khác chỉ là chuyện như vậy liền sẽ khóc, chỉ là sự tình như vậy liền sẽ cười.
Hắn đối với phản hồi cảm xúc của ngoại giới trở nên thong thả mà trì độn. Nhìn thấy người khác chịu khổ, hắn chỉ biết nghĩ, cái này tính là gì đâu, là người ai cũng sẽ chịu khổ, có cái gì đáng buồn bã.
Dần dà, hắn chợt quay đầu, Hứa Thiếu Đình thời trẻ con sẽ khóc lóc đòi Ba ba Mụ mụ, cầu Tiểu thúc đừng vứt bỏ hắn đã không còn thấy.
Hắn soi gương, phát hiện người trong gương đã sớm bị cái gọi là khổ cực mài giũa hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Trân Trân, Hứa Thiếu Đình không thể không thừa nhận, có một muội muội đáng yêu hồn nhiên giống như một con mèo con chó con, hắn cũng không thể ngoại lệ, rốt cuộc ai có thể địch nổi đôi mắt to kia tất cả đều là sùng bái tín nhiệm.
“Em ở cùng Cô cô được 4-5 năm rồi đi?” Hứa Thiếu Đình hỏi Trân Trân, nguyện ý chỉ điểm cho muội muội này một chút bến mê.
Trân Trân đáp: “Gần 4 năm rưỡi.”
Hứa Thiếu Đình nói: “Cô cô ở cùng em lâu như vậy, khẳng định cảm thấy em nên thân thiết với nàng nhất. Nhưng là làm con cái, Mụ mụ khẳng định cho rằng em là con gái của nàng, lẽ ra nên thân cận với nàng nhất mới đúng.”
“Như vậy vấn đề tới: Các nàng hai người đều cho rằng em nên thân cận với chính mình, lúc này em đi khuyên các nàng, em đứng ở bên ai, người đó đều phải thương tâm sinh khí.”
Trân Trân lộ ra biểu tình kinh ngạc. Hứa Thiếu Đình cười một tiếng: “Không chỉ như thế, còn sẽ bởi vậy càng chán ghét đối phương. Trong lòng nói không chừng liền nghĩ, đều là người phụ nữ kia đem Trân Trân cướp đi rồi.”
“Ai, Trân Trân của chúng ta cũng thật được lòng người thích.” Hứa Thiếu Đình nói xong, còn sờ sờ đầu cô bé hoa văn đồng.
Trân Trân chớp mắt, rõ ràng có điều gì lời nói lén lút muốn nói với Hứa Thiếu Đình. Đại Lão Gia và Nhị Lão Gia cũng không đi để ý tới Hứa Xinh Đẹp và Trương thị. Hai vị Lão Gia đi tới, nhét vào tay Hứa Thiếu Đình hai cái phong thư (tiền).
Hứa Thiếu Đình nhéo nhéo, đoán được bên trong chính là tiền. Hai người đàn ông trung niên này lại đối với hắn giở túi sách (khuyên bảo), nói căn bản đều là bạch thoại (lời nói thường) pha lẫn thể văn ngôn (chữ Hán), đối với cháu trai hắn hảo sinh dạy dỗ một phen.
Hứa Thiếu Đình một chữ cũng chưa nghe hiểu, chỉ ở cuối cùng nghe hiểu Đại Lão Gia nói: “Thiếu Đình, con là trưởng tử Tam phòng, làm trưởng tử con nhất định phải gánh vác trách nhiệm.”
Hứa Thiếu Đình đang muốn gật đầu, Nhị Lão Gia liền nói: “Muốn sớm khai chi tán diệp (sớm sinh con đẻ cái), vì Tam phòng các con sinh thêm mấy đứa con trai.”
Hai vị Đại Lão Gia liền thấy thiếu niên biến sắc, rất là một lời khó nói hết nhìn hai người bọn họ.
Chờ lên xe trước, Hứa Xinh Đẹp cũng không chịu vứt bỏ bất kỳ đồ vật nào Trương thị muốn mang. Đám Di Thái Thái thò qua tới, che miệng cười xem náo nhiệt. Hứa Xinh Đẹp mới xoắn hông, dẫm lên giày cao gót dẫn đầu lên chiếc xe phía trước. Nàng là không quản người Hứa gia.
Trương thị cũng không nghĩ nhiều, đồng dạng lên chiếc xe phía trước. Xe chạy mới phát hiện hai đứa nhỏ ngồi ở chiếc xe phía sau.
Là Trân Trân muốn nói chuyện với Hứa Thiếu Đình, lại không muốn bị hai người lớn nghe thấy.
Chiếc xe phía trước kia, Trương thị cùng Hứa Xinh Đẹp ai cũng không để ý tới ai, toàn bộ hành trình câm miệng. Tài xế lái xe cảm thấy không khí trong chiếc xe này đặc biệt xấu hổ.
Chiếc xe phía sau kia, Trân Trân nhỏ giọng nói cho Hứa Thiếu Đình: “Ca ca, Cô cô nói anh nói lời ít, trong lòng thấu hiểu (trong lòng môn thanh), đều bảo em và anh học tập thêm.”
Hứa Thiếu Đình nói: “Vẫn là không cần học tôi. Bộ dáng em như vậy là rất tốt. Em xem tôi sống được vui vẻ sao?”
Trân Trân bị lời này hỏi chặn, nàng ngẫm nghĩ mới thành thật trả lời: “Không có vui vẻ, cũng không có không vui, thì, mọi người không đều là như thế này sao?”
Hứa Thiếu Đình tay tiện, lại sờ sờ đầu muội muội, hắn mới thành khẩn trả lời: “Cho nên em mỗi ngày đều có thể thực vui vẻ, thật là quý giá biết bao.”