Chương 3
Đột nhiên, người phụ nữ vẫn luôn nói chuyện giọng nhỏ kia nhào đến trước mặt Lão Thái Thái, quỳ xuống dập đầu mạnh hai cái.
“Mẫu thân, đều là con dâu không dạy dỗ tốt con bé, con dâu về sẽ phạt Trân Trân.”
Ánh mắt Lão Thái Thái đổi từ trên mặt Trân Trân, sang trên mặt tức phụ của mình, Bà cười khẽ, không nhanh không chậm hỏi: “Tức phụ nhà Lão Tam (Vợ của con trai thứ ba), con định phạt thế nào?”
Người phụ nữ giọng nhỏ nói: “Cấm túc một tháng, lại phạt con bé mỗi ngày viết 30 tờ chữ Hiếu.”
“Ừm...” Người phụ nữ hơn 50 tuổi, tóc còn chưa bạc, quả nhiên là phụ nhân có khí thế của người lớn trầm ngâm, “Vậy cứ như vậy đi.”
“Khoan đã, Ta thấy nên cộng thêm mỗi ngày quỳ nửa canh giờ.” Giọng nam trung niên xen vào, là Đại Lão Gia.
Người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất lo lắng đã mở miệng: “Con bé da thịt non mịn như vậy, sao có thể quỳ như thế, đầu gối sẽ bị quỳ hỏng mất!”
Đại Lão Gia vuốt râu, vẻ mặt không tán thành nói: “Đệ muội (Vợ em trai), là cô đối với con bé quá khoan dung, cũng chỉ mỗi ngày chạng vạng (chiều tối) thôi, quỳ ba ngày đi.”
Người phụ nữ còn muốn nói, Lão Thái Thái không vui ngắt lời bà ta: “Con chen miệng cái gì, cứ theo lời Lão Đại mà làm.”
“Quỳ ở đâu?” Không biết là ai, giọng nữ cao vút hỏi.
Lão Thái Thái thở dài một tiếng: “Chúng ta già rồi, nhất không thể thấy người khác chịu khổ, liền quỳ gối trước cửa phòng mẫu thân nó đi.”
Kết quả xử lý Trân Trân đã ra, một đám người tới, lại đồng loạt đi mất, cuối cùng còn lại ba người: mẹ, anh trai và em gái.
Hứa Thiếu Đình ngồi phịch xuống mép giường của mình, chân đã đứng tê rần, Trân Trân đi đỡ mẹ đứng lên, hai người nhìn nhau, tất cả đều không nói gì.
Vẫn là người mẹ dẫn đầu mở miệng: “Con, con ấy!”
Cô con gái thẳng thắn trả lời: “Con không có sai, nếu không làm sai chuyện, con tại sao phải nhận!”
Cô bé còn muốn nói, người phụ nữ trước mắt nhìn nàng, lào rào rơi xuống một hàng nước mắt.
Nàng liền cũng không nói nên lời, người phụ nữ này nức nở nói: “Con biết cái gì, Mẹ đều là vì con tốt, con quỳ có ba ngày, hơn nửa tháng đều không xuống giường được, nếu đầu gối quỳ hỏng rồi, ai còn nguyện ý cưới con?”
“Mẹ thật là ba câu không rời gả chồng!” Trân Trân không thể tưởng tượng nổi trả lời, “Con sinh ra chẳng lẽ tác dụng duy nhất, chính là gả chồng sao? Nhưng con không phải là vật phẩm, Mụ mụ, con là một người mà!”
Người phụ nữ kia không tiếp lời con gái, chỉ là đau khổ tự mình quyết định: “Nãi nãi con là thiện tâm, Đại bá con... Ta dạy dỗ con gái mình, hắn tại sao lại thích lo chuyện bao đồng như vậy!”
Hai người phụ nữ, liền nghe được một tiếng hừ lạnh khinh thường, người thiếu niên tái nhợt ngồi ở mép giường xoa chân trợn trắng mắt.
Cậu ta rầm rì cười lạnh nói: “Thiện tâm? Vậy thật đúng là tìm không ra người lão bà tử thứ hai thiện tâm như vậy.”