Chương 38
“Thịnh tổng, đã lâu không gặp a, không nghĩ tới sẽ thấy ngài ở Dung Thành, không phải là nghe nói Vinh lão gia tử mừng đại thọ 70 tuổi, đặc biệt tới chúc mừng sớm đi?” Người đàn ông không hề kiêng dè đi tới trước mặt Thịnh Quan Tuyết, mày nhếch lên, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Hứa Niên.
Thịnh Quan Tuyết vỗ vỗ eo sau Omega, nhẹ nhàng đẩy: “Đi thay quần áo.” Sau đó anh lướt mắt nhìn người đàn ông, xem xét từ trên xuống dưới. Thân phận người này không đủ tầm để nói chuyện với mình, anh cũng không phản ứng hắn, mà chăm chú ngồi trên sofa lật xem tạp chí thời trang.
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên lúc xanh lúc trắng, cười nhạo nói, cũng không tự chuốc lấy nhàm chán, chỉ là đầy ẩn ý liếc nhìn phòng thử đồ.
Chờ Hứa Niên đi ra thì người kia đã đi rồi, cậu tò mò hỏi: “Người kia là ai a?”
“Người nhà họ Chu, Chu Tân.”
“Nhà họ Chu?”
“Là cháu rể con của Vinh gia gia.”
Mối quan hệ sâu xa giữa Vinh gia và Chu gia là chuyện ai ở Dung Thành cũng biết, con trai duy nhất của Vinh lão tiên sinh là Vinh Đường là một Omega, sức khỏe không tốt lại gặp nhiều tai nạn. Khi còn nhỏ, ông nhặt về một tiểu ăn mày, chính là Chu Đình Tranh.
Chu Đình Tranh từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Vinh Đường, trở thành bảo tiêu của ông. Hai người nhiều năm bầu bạn lại âm thầm nảy sinh tình cảm, nhưng thân phận bảo tiêu và Vinh Đường quả thực khác nhau một trời một vực, không xứng với Vinh Đường lại càng không chăm sóc tốt được Vinh Đường bệnh tật ốm yếu. Vinh lão tiên sinh không cho phép họ ở bên nhau.
Sau này, Chu Đình Tranh được phát hiện là con trai độc nhất của đại phòng Chu gia lưu lạc bên ngoài, được bổn gia nhận về, trở thành người thừa kế Chu gia. Thiên chi chi tử vốn độc nhất từ trước tự nhiên không vui, khắp nơi cản trở.
Chu Đình Tranh cũng không phải người thường, thủ đoạn cứng rắn lại tàn nhẫn quyết tuyệt, thay máu hoàn toàn toàn bộ Chu gia, trực tiếp lấy Chu bổn gia làm sính lễ, khiến Vinh lão tiên sinh thấy được chân tình của hắn, thế là kết hợp với Vinh Đường. Chu gia và Vinh gia sáp nhập, trở thành Vinh Thị càng thêm vững chắc không thể lay chuyển hiện tại.
Thiên chi chi tử của Chu gia kia cô đơn như vậy, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đảo không đến mức thê thảm nông nỗi, thường xuyên ra ngoài gây rối, giống như kiến cắn voi, không chết người nhưng lại gây khó chịu cho người khác.
Vừa nãy cái Alpha kia chính là độc tôn của Chu gia hiện tại, nhị thế tổ ăn không ngồi rồi cả ngày, khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, bị hắn dính vào người cũng chẳng có kết cục tốt gì.
“Lần sau gặp hắn, không cần nói chuyện với hắn.”
Bí mật thâm cung giữa giới hào môn nghe được Hứa Niên ngơ ngẩn, không nói được lời nào, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếng chuông tan học vang lên, Trương Tề Kỳ và Tống Thần liền vây quanh Hứa Niên, kéo cậu hỏi đông hỏi tây, hỏi dài hỏi ngắn, câu hỏi nhiều nhất chính là “Anh trai cậu có đánh cậu không”.
“Không có a, tại sao lại nghĩ như vậy?” Hứa Niên có chút khó hiểu, Thịnh Quan Tuyết tuy rằng tính tình không tốt lắm, đứng ở nơi đó liền khiến người ta sợ hãi không thôi, nhưng cũng không đến mức sẽ động tay đánh người, họ luôn luôn xem mình như người bị hại vậy.
“Anh trai cậu siêu cấp hung a, cấp bậc tuyến thể của anh ấy chắc chắn rất cao,” Trương Tề Kỳ cảm xúc kích động mà khoa tay múa chân, còn kẹp cổ mình: “Lúc đó anh ấy gần tôi như vậy, tôi đều cảm giác mình muốn thở không nổi, quá dọa người.”
Tống Thần một chút cũng không cảm thấy hành vi biểu hiện của Trương Tề Kỳ khoa trương, ngay cả hắn là Alpha còn bị áp chế đến khó chịu, huống chi là tiểu Omega đâu: “Hơn nữa cậu liên tiếp xin nghỉ mấy ngày, bọn tôi đều lo lắng muốn chết.”
“Chỉ là kỳ động dục của tôi tới rồi, ở nhà nghỉ ngơi mà thôi, không có khoa trương như vậy đâu.” Hứa Niên mặt ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu.
Từ góc độ của Tống Thần nhìn qua, vừa lúc chú ý tới một vệt đỏ mờ ám sau cổ cậu, nhưng theo động tác của Hứa Niên liền ẩn vào chỗ cổ áo biến mất không thấy, giống như ảo giác của chính mình.
Trương Tề Kỳ vỗ vào trái tim nhỏ của mình: “Lần sau tôi cũng không dám dẫn cậu ra ngoài chơi nữa, tôi sợ bị anh trai cậu hù chết.”
“Đi ăn cơm trước đi, nếu không người quá đông, hôm nay có học sinh khối cấp hai mượn sân để thi đấu bóng rổ đó.” Tống Thần nhắc nhở.
Canteen đã có không ít người đang xếp hàng, bọn họ chỉ có thể tách ra đi xếp hàng.
“Anh!” Trình Thời Tễ từ rất xa đã bắt đầu vẫy tay về phía Hứa Niên, sau đó chen qua, chắc là mới vừa vận động xong, trên mặt còn đỏ, đồng phục đều ướt đẫm mồ hôi: “Anh tới chỗ em, mau tới mau tới!”
Suốt xếp hàng mười lăm phút, bốn người mới tụ tập lại với nhau, Trương Tề Kỳ đều muốn bị chen chết, ngồi xuống liền bắt đầu ừng ực ừng ực uống đồ uống, sau đó đem đồ ăn mình tranh thủ được chia sẻ ra ngoài: “Cá kho dấm của canteen chúng ta đặc biệt ngon.”
Trình Thời Tễ chỉ nhìn thoáng qua liền lễ phép từ chối: “Em không ăn đậu phộng, em dị ứng.”
“Cậu giống Niên Niên y hệt a, đúng là giống người một nhà.” Trương Tề Kỳ cười nói.
Trình Thời Tễ giống như phát hiện tân đại lục đầy mặt hưng phấn: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy như vậy, anh xem chúng ta cùng có tóc xoăn tự nhiên, còn giống nhau dị ứng với đậu phộng, em đối với anh còn có một loại cảm giác thân cận khó hiểu nữa, vàng thật bạc trắng cũng không chân thật như vậy đâu.”
Trương Tề Kỳ nhìn Trình Thời Tễ lại nhìn Hứa Niên, bỗng nhiên nói: “Nhìn như vậy, tôi cảm thấy các cậu lớn lên cũng giống đâu.”
Tống Thần cũng cẩn thận đánh giá họ, phát ra kinh ngạc cảm thán: “Thật đúng là a, mắt và miệng đều có chút giống, còn giống anh em ruột hơn cả Hứa Niên với anh cậu nữa.”
“Hơn nữa tuổi tác anh cũng phù hợp với anh trai em, anh về hỏi ba mẹ xem có phải anh được nhận nuôi không.” Trình Thời Tễ càng nói càng kích động, hận không thể ngay tại chỗ liền phải nhận người thân.
Nhưng Hứa Niên lại càng thêm trầm mặc, phiền lòng ý táo bạo mà chọc cơm, ý chí không đặc biệt kiên định: “Chắc là không thể nào, tôi là ba mẹ sinh ra…”
“Anh về hỏi một chút xem sao, vạn nhất…” Trình Thời Tễ còn liên tiếp nói.
Trương Tề Kỳ nhạy bén nhận ra cảm xúc của Hứa Niên: “Chỉ là nói đùa thôi, sao lại không phải con ruột của mình được, trên thế giới người lớn lên tương tự không cần quá nhiều, tôi còn lớn lên giống em trai hàng xóm tôi nữa, mọi người đều nói cậu ấy là ba mẹ tôi sinh ra đó.”
Trình Thời Tễ phản ứng lại, liền lảng sang chuyện khác, vô tâm vô phổi lại nhiệt tình nói: “Tháng sau là sinh nhật em, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều bạn bè tốt tới đó, anh tới tham gia tiệc sinh nhật em đi, các anh đều tới a!”
Trương Tề Kỳ là người dễ thân, một chút sẽ không cảm thấy không tốt, miệng đầy đồng ý.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, lời Trình Thời Tễ nói giống như một khối đá nặng nện xuống mặt nước tĩnh lặng, khơi dậy sóng gió lớn.
Sau khi tan học, Hứa Niên theo lệ thường đi thăm bà nội, đi trước tìm bác sĩ, muốn hỏi tình hình gần đây của bà, thế mà ở chỗ ngoặt lại thấy hai bóng người quen thuộc, là Vương Hà và Hứa Đại những người làm thế nào cũng không liên lạc được, đang định chạy tới lại thấy họ đột nhiên đứng lên quây quần quanh một cậu bé hỏi han ân cần.
Cậu theo bản năng nép vào, lén lút thò ra một cái đầu quan sát, giống như một kẻ rình rập bò sát âm u, rình trộm khoảnh khắc tình thân chưa từng thuộc về cậu.
Vương Hà đầy mặt đau lòng, một tay xách theo ấm nước một tay cầm bánh mì, còn thường xuyên quan tâm hỏi Hứa Nguyệt trên mặt có đau hay không, mà Hứa Đại ở bên cạnh tức giận bất bình, trong miệng lao nhao “Dám đánh con trai lão tử, ta muốn hắn đẹp mặt” đại loại những lời hung tàn như vậy, nói xong lại đi xem vết thương trên cánh tay Hứa Nguyệt…
Hứa Niên không nhìn nổi, vội vội vàng vàng rời đi.
Hứa Nguyệt đầy mặt không kiên nhẫn: “Đều nói chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, có gì mà làm ầm lên.”
Vương Hà hận sắt không thành thép: “Mày cái thằng nhóc thúi này, mau mau cùng cái con tiểu nương môn kia cắt đứt, lần trước chính là vì mời nó ăn cơm tốn mấy ngàn đồng, đều suýt nữa náo đến đồn cảnh sát đi, lần này lại vì nó mà đánh nhau với người ta, nó chính là một cái ngôi sao chổi!”
“Ba nó có tiền, nếu có thể cùng nó nói thành, chúng ta có thể có rất nhiều lợi ích, con không cần cả đời co ro ở một căn nhà rách nát uất ức hèn nhát, chờ con cua được nó, chẳng phải muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu tiền sao!”
Hứa Đại lộ ra vẻ mặt tham lam: “Con trai nói rất đúng, một con tiểu nương môn cần nhiều tiền như vậy làm gì, tương lai chẳng phải đều là con rể sao, con trai ta có bản lĩnh này!” Đáy mắt là niềm kiêu ngạo không thể kiềm chế: “Từ lúc điện thoại di động của chúng ta bị giành mất xong, cũng không có phương thức liên lạc của cái thằng nhóc thúi Hứa Niên kia, lão thái bà cũng không biết đi đâu, bọn họ là không trông cậy được, chỉ có thể dựa vào con trai ta.”
…
Chạy về phòng bệnh Hứa Niên sắc mặt vẫn khó che giấu sự sa sút và khó chịu, yên lặng ngồi ở ghế bên cạnh giường bệnh gọt táo, vì mất tập trung mà cắt qua ngón tay mình, ngơ ngác nhìn giọt máu trào ra mới phản ứng lại dùng khăn giấy bịt lại.
“Ai u, có đau không a.” Bà nội đau lòng muốn chết: “Mau thổi thổi đi, mau phải gọi bác sĩ tới a!” Nói liền giãy giụa muốn đứng dậy.
Hứa Niên vội vàng ngăn cản: “Không sao, chỉ một chút máu thôi, bà nội người nằm yên, còn đang truyền nước đâu, không được lộn xộn, sẽ bị chệch kim.”
Hứa bà nội mắt không chớp nhìn chằm chằm ngón tay Hứa Niên xem, vết thương nho nhỏ trên mặt không lớn, không lát sau liền ngừng chảy máu.
Hứa Niên nhìn chằm chằm vết thương của mình thất thần, do dự hồi lâu mới hỏi ra câu cậu vẫn luôn muốn hỏi: “Bà nội, cháu thật sự là con của ba mẹ sao?”
Động tác bà nội cứng lại trong một chớp mắt, nhưng sự thay đổi quá nhanh, căn bản không ai nhận ra: “Con là bảo bối mẹ con mang thai mười tháng sinh ra a, đương nhiên là cháu nội của bà, sao vậy Niên Niên?”
“Không có gì, chỉ là đang nghĩ cùng là con của ba mẹ, vì sao họ không cần cháu thôi.” Mặc dù Hứa Niên đối với chuyện cha mẹ không yêu mình đã thông suốt, nhưng vẫn không thể tiếp nhận chuyện cha mẹ không phải phụ mẫu của mình, lời bà nội nói làm cậu thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có cảm giác buồn bã mất mát.
Bà nội nắm tay Hứa Niên: “Bọn họ là người xấu, không cần thì từ bỏ đi.”
Hứa Niên hít hít cái mũi, khi ngước mắt lên thần sắc đã khôi phục như thường: “Vâng, cháu có bà nội là đủ rồi.”
Thịnh Quan Tuyết tới đón Hứa Niên thì phát hiện tay cậu bị thương, đôi mày sắc bén nhíu chặt lại: “Sao lại bị thương?”
Hứa Niên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hôm nay tôi thấy ba mẹ, còn có em trai, cậu ấy trông có vẻ bệnh đã khỏi, người rất có tinh thần.”
“Cho nên mới bị thương sao?” Thịnh Quan Tuyết chỉ chú ý đến vết thương trên ngón tay Omega, đối với những người không quan trọng sẽ lựa chọn bỏ qua.