Chương 39
Tác giả: Ôn Nhị
Hứa Niên tầm mắt dừng ở vết thương rất nhỏ trên ngón tay, không khỏi rụt rụt ngón tay, nhưng thất bại: “Không có, chỉ là lúc gọt táo không cẩn thận cắt phải, đã bôi thuốc, hiện tại một chút cũng không đau đâu.” Thịnh Quan Tuyết nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay Omega: “Lần sau không cần tự mình gọt, để hộ công làm, em làm hết rồi còn cần họ làm gì nữa.” “Chút việc nhỏ này tôi vẫn có thể làm.” Thịnh Quan Tuyết chỉ lặng lẽ nhìn cậu không nói gì, ánh mắt sắc bén khiến Hứa Niên không thể từ chối: “Được rồi, tôi không làm.” “Không cần phải xen vào bọn họ, không có một chút quan hệ gì với em.” Cần gì phải bận tâm một đôi cha mẹ ngay cả con cái của mình cũng không màng tới.
Tiệc mừng thọ Vinh lão gia tử
Đại thọ 70 tuổi của Vinh lão gia tử đúng hẹn tới, Hứa Niên sợ thất lễ, sớm đã bò dậy, ngồi trên xe lơ mơ sắp ngủ, Thịnh Quan Tuyết sợ cậu sẽ va đầu vào đâu, liền ôm lấy bờ vai cậu dựa vào người mình. Hứa Niên ngủ rất ngon suốt dọc đường đi, đến nơi đã thần thanh khí sảng. Con trai độc nhất của Vinh gia Vinh Đường nắm tay tiên sinh (chồng) hắn Chu Đình Tranh, tựa như một đôi bích nhân, đẩy Vinh lão tiên sinh ra tới, những người bạn già lâu ngày không gặp mừng rỡ đến phát khóc ôm nhau.Thịnh gia gia giới thiệu Hứa Niên với Vinh lão tiên sinh, Hứa Niên biểu hiện rất khéo léo, nhưng Chu gia gia lại toát ra vẻ mặt hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, hiền từ nhìn Hứa Niên: “Là một đứa trẻ không tồi, rất xứng đôi với Tiểu Tuyết đâu, khi nào kết hôn a, đến lúc đó gia gia tặng một phần đại lễ cho hai đứa.” “Chu gia gia, còn chưa vội đâu.” Thịnh Quan Tuyết tiếp lời không để Hứa Niên khó xử. Thịnh gia gia cười mắng: “Bọn nó thì không vội, nhưng ta sốt ruột.” “Ông nha, là chờ ôm chắt trai đó, thật tốt a.” Chu gia gia đầy mặt hâm mộ, đến tuổi này của họ chỉ mong con cháu đầy đàn quây quần bên gối. Không biết nghĩ đến điều gì, biểu cảm của Chu gia gia đều cứng lại trong một chớp mắt, ngay cả Vinh Đường phía sau cũng đáy mắt tràn đầy cảm xúc.
Sảnh yến hội hoa đoàn cẩm thốc (sang trọng rực rỡ), Hứa Niên đi theo bên cạnh Thịnh Quan Tuyết, du tẩu trong vũ đài danh lợi không hợp với mình. Thịnh Quan Tuyết cố ý vô tình giới thiệu Hứa Niên với mọi người, Hứa Niên ở một bên mỉm cười gật đầu ý bảo, người khác đến kính rượu thì cậu nhấp nháp một ngụm nước trái cây nhạt, lần lượt xuống dưới cậu đều có chút mệt mỏi, gương mặt cười cứng đờ. Thế là nhân lúc không có ai, cậu phồng phồng hai má, giống như một chú cá nóc nhỏ tức giận, đáng yêu muốn người ta chọc chọc gương mặt. Ánh mắt Thịnh Quan Tuyết trở nên nhu hòa lên, đáy mắt nhuốm ý cười nhè nhẹ từng đợt.
“Thịnh tiên sinh, ngài cũng ở đây a?” Một Omega mặc lễ phục lụa mặt màu đỏ đỏ mặt đi tới: “Tự lần trước đến nay ngài liền không còn đi tìm tôi nữa.” Thịnh Quan Tuyết cầm một chén rượu trên khay, thần sắc đột nhiên liền thay đổi, nhìn người trước mắt nhếch mày, đôi mắt đều híp lại, hiển nhiên không nhớ rõ người trước mắt là ai. Nhưng Hứa Niên rất rõ ràng, bởi vì cậu nghe thấy hương hoa dành dành trên người tiểu Omega, giống y hệt mùi vị dính vào trên quần áo Thịnh Quan Tuyết, nghe thấy khiến cậu đau đầu dữ dội, trong lòng cũng không thoải mái. Hứa Niên cảm thấy buồn bực, nói với Thịnh Quan Tuyết một tiếng sau liền đi ra ban công. Sắc mặt Chu Vũ đến càng đỏ, nhịn không được lại tiến thêm một bước về phía Thịnh Quan Tuyết, không biết họ nói gì, không lâu sau đôi mắt tiểu Omega cũng đỏ lên, siết chặt vạt áo mình không biết làm sao, đầu cúi rất thấp, Thịnh Quan Tuyết lạnh nhạt rời đi.
Trên ban công
Trên sân thượng. Một Omega mặc bộ tây trang màu trắng dựa vào tay vịn lẳng lặng thất thần, trong tay cầm một cành hoa hồng đỏ héo tàn. Một đôi mắt hạnh xinh đẹp lại sáng ngời ngập nước, cho người ta cảm giác ôn nhu thư thái, nhưng nội bộ lại có một tia ưu buồn nhàn nhạt, ánh trăng bao phủ trên người hắn đều tựa như khoác một tầng hào quang thiên sứ, lại như là một bức tranh sơn dầu của thế giới, khiến người ta không đành lòng phá vỡ sự yên lặng lại tĩnh mịch này. Nhưng sự xâm nhập của Hứa Niên đã tạo thành phá hủy, hủy hoại bức họa này, cậu vội vàng áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết nơi này có người, quấy rầy.” Vinh Đường buông xuống hoa hồng trong tay, giọng nói mềm nhẹ lại ấm áp: “Không quan hệ, nơi này là công cộng, ra ngoài hóng gió sao?” “Vâng, yến hội hơi ồn ào, lại buồn bực.” Hứa Niên vừa lơ đễnh nói ra lời trong lòng mới ý thức được vị này chính là người nhà chủ, lời xin lỗi lại muốn buột miệng thốt ra. “Đúng là hơi ồn ào, tôi cũng không thích.” Vinh Đường ngồi xuống, lại hiền hậu vẫy vẫy tay về phía Hứa Niên, ý bảo cậu qua đây ngồi. Vinh Đường có một lực tương tác và cảm giác quen thuộc tự nhiên, tin tức tố hình như là hoa nhài, thanh nhã thuần tịnh, lạnh lẽo lại linh hoạt kỳ ảo, lại khiến người ta nhịn không được muốn thân cận. “Ăn chút đồ ngọt nhỏ sẽ làm người ta tâm trạng rất tốt, tôi khổ sở lúc nào sẽ ăn một chút.” Hứa Niên đẩy bánh kem nhỏ nhung đỏ đến trước mặt Vinh Đường. “Cảm ơn a.” Đáy mắt Vinh Đường có một tia ý cười, nhưng cổ ưu buồn nhàn nhạt kia vẫn không tan biến được: “Tôi nhận ra cậu, cậu từng tham gia cuộc thi toán học do đại học Dung Thành tổ chức.” “Ngài là giáo sư Vinh Đường!” Đôi mắt Hứa Niên bỗng chốc sáng lên, trách không được sẽ có một loại cảm giác quen thuộc: “Tôi từng xem 《 Kinh Tế Chi Đạo 》 của ngài, phi thường lợi hại, lúc đó thi kết thúc tôi liền muốn trò chuyện với ngài, nhưng ngài đi quá nhanh, tôi không đuổi kịp.” Vinh Đường khiêm tốn nói: “Tác phẩm nhàm chán thôi, tư liệu học sinh tới tham gia thi đấu tôi đều có xem qua, đối với cậu ấn tượng rất sâu sắc, thi đại học toán học gần mãn điểm cũng không phải mỗi người đều có thể làm được.” Hứa Niên ngượng ngùng cười, ngượng ngùng gãi gãi đầu, trong chốc lát tóc xoăn nhỏ bị cào đến lộn xộn, kiểu tóc được xử lý tỉ mỉ có vẻ càng xoăn. Vinh Đường chú ý tới điểm này, ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên hỏi: “Tóc cậu là trời sinh đã xoăn như vậy sao?” Hứa Niên nhéo nhéo tóc xoăn nhỏ của mình, thần sắc có chút không quá tự nhiên: “Vâng, có phải trông kỳ quái không, tôi còn đã xử lý kỹ càng rồi đó.” Vinh Đường cầm lòng không đậu vuốt ve lên tóc Hứa Niên, thần sắc buồn bã, giống như xuyên qua cậu nhìn về phía một người khác: “Không, rất xinh đẹp rất đáng yêu đâu.” Sắc mặt Hứa Niên đỏ hồng, giống như nhuốm mây tía, “Cảm ơn.” “Nhà cậu có người nào là tóc xoăn sao?” Vinh Đường nhìn chằm chằm mái tóc xoăn kia của cậu, tiếp tục hỏi. “Vâng, bà nội nói gia gia là tóc xoăn.” Vinh Đường nghi hoặc: “Chỉ là nói thôi sao?” “Gia gia ở lúc tôi chưa sinh ra đã qua đời, tôi chưa từng gặp qua ông ấy.” Trong nhà cũng không có ảnh chụp gia gia, tất cả mọi chuyện về gia gia đều là nghe bà nội kể lại. “Xin lỗi, tôi không biết.” Đáy mắt Vinh Đường tràn đầy áy náy. “Không sao đâu, giáo sư Vinh tóc cũng có chút xoăn mà.” Hứa Niên tò mò đánh giá kiểu tóc Vinh Đường, không có cố tình đi xử lý tóc xoăn, chỉ điểm xuyết một chiếc kẹp tóc kim cương, tràn ngập hơi thở nghệ thuật. “Bà nội tôi là tóc xoăn tự nhiên, di truyền cho tôi.” Ánh mắt Vinh Đường nhu hòa như nước, giọng nói cũng như ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh, hòa lẫn một tia độ ấm, cả người đều bao phủ bầu không khí ưu buồn.
Màu nền của Vinh Đường là màu lam, Hứa Niên có thể rõ ràng cảm nhận ra, sâu trong nội tâm cậu không muốn Vinh Đường tâm trạng sa sút như vậy, cũng không biết vì sao đối với người lần đầu tiên gặp mặt lại tình không nhịn được có rất nhiều lời muốn nói. Hai người từ toán học kinh tế cho tới đầy trời đầy sao, từ ánh trăng mỹ lệ treo cao cho tới vườn hoa hồng, giống như người thân lâu ngày không gặp không hề giấu giếm gì nhau, cho đến khi điện thoại Hứa Niên vang lên. Hứa Niên chân trước vừa đi, Alpha Chu Đình Tranh của Vinh Đường liền vội vội vàng vàng tìm lại đây, thuần thục khoác thêm áo khoác cho Vinh Đường, thân mật sờ sờ tay hắn lại sờ sờ gương mặt hắn, chạm đến một mảng lạnh lẽo, giữa đôi mày sắc bén đều nhíu lại: “Bên ngoài gió lớn, cơ thể em không chịu nổi.” Vinh Đường ỷ lại dựa vào trong lòng Chu Đình Tranh, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, giọng nói vừa nhu lại vừa mềm, giống mèo con: “Tôi vừa mới thấy một tiểu Omega, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, cùng cậu ấy nói chuyện thêm mấy câu, chính là người tôi từng nói với anh đó, thành tích của cậu ấy cũng rất hoàn hảo.” Khuôn mặt cứng cáp của Chu Đình Tranh lộ ra nụ cười đầu tiên trong yến hội này, chấm chấm chóp mũi Vinh Đường: “Em a, chỉ thích xinh đẹp ưu tú…”
Biến cố đột ngột
Hứa Niên quay về sảnh yến hội, tiện tay bưng lên một chén rượu, nhẹ nhàng ngửi ngửi rượu trong ly, có một cổ hương trái cây nhàn nhạt, nhìn Thịnh Quan Tuyết ở cách đó không xa tay cầm chén rượu, một bộ dạng thành thạo, cậu cũng nhịn không được muốn nếm thử một ngụm, nhưng vành ly vừa chạm môi, cái ly đã bị người cầm đi, trong tay bị nhét vào một ly nước trái cây màu vàng cam. “Nồng độ cồn quá cao, uống cái này đi.” Thịnh Quan Tuyết tùy ý đặt chén rượu lên quầy rượu. Hứa Niên vẫn mắt trông mong nhìn: “Tôi chỉ là muốn nếm thử, nghe có vẻ khá ngon.” “Về nhà nếm, sẽ say đó, ngoan.” Thịnh Quan Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ eo nhỏ Hứa Niên, mắt mang ý cười. “Được rồi.” Hứa Niên bĩu bĩu môi, một chút cũng không muốn uống nước trái cây đâu, vừa rồi đã uống rất nhiều rồi. Lại có người đến kết giao với Thịnh Quan Tuyết, Hứa Niên ngắn ngủi dời đi sự chú ý, lại treo lên nụ cười tiêu chuẩn.Rượu vang đỏ trong ly Thịnh Quan Tuyết thấy đáy, nhân viên phục vụ rất có nhãn lực kiến giải đưa lên một ly, lại lặng yên rời đi, không ai để ý đến thần sắc đắc ý của hắn. Đại khái mười phút sau, Thịnh Quan Tuyết cảm giác bụng bắt đầu không thoải mái, nơi ba tấc dưới bụng cũng có chút không thích hợp, ánh mắt anh dừng lại ở chén rượu vừa uống qua, ý thức được điều gì, ánh mắt bỗng chốc tối sầm xuống, chế trụ cổ tay Hứa Niên: “Đừng uống.” Độ ấm lòng bàn tay Alpha rất cao, kích thích đến Hứa Niên suýt chút nữa không nắm chặt được chén rượu, rượu trong ly đều lắc lư vài cái. “Tôi về phòng trước, để tài xế đưa em về nhà.” Ném xuống những lời này Thịnh Quan Tuyết liền vội vàng rời đi, không kịp để Hứa Niên hỏi rõ.
Trong quá trình chờ đợi tài xế, Hứa Niên lo lắng bất an, sắc mặt khó coi của Thịnh Quan Tuyết khiến cậu rất lo lắng, cuối cùng vẫn lo lắng tình huống của anh, liền lên lầu trước khi tài xế tới. Dùng thẻ phòng quẹt mở cửa phòng tổng thống suite, tối đen một mảnh, có thể loáng thoáng thấy cửa phòng Thịnh Quan Tuyết không có đóng, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước “xôn xao”.Kèm theo đó là một cổ tin tức tố nồng đậm, quét qua hơi thở lệnh người khuất phục, làm chân Hứa Niên nháy mắt mềm nhũn.