VỢ NGỌT OMEGA ĐƯỢC DADDY ALPHA CƯNG CHIỀU HẾT MỰC

Chap 41

Chương 41

Vừa nhìn thấy Thịnh Quan Tuyết, cơ thể Hứa Niên liền ngăn không được mà run rẩy, cơn đau trên cổ cùng lúc ập đến, sự khủng hoảng to lớn bao phủ cậu. Đôi mắt hạnh vốn xinh đẹp lại to và trống rỗng, là thật sự bị sợ hãi. Ánh mắt Omega kinh hãi và rụt rè khiến Thịnh Quan Tuyết vô cùng đau lòng, sững sờ tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải: “Em…” Hứa Niên siết chặt chăn, ngón tay đều dùng sức đến trắng bệch, đuôi mắt nháy mắt phớt hồng, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, môi run rẩy: “Không… Không được bắt nạt tôi…” Thịnh Quan Tuyết rất muốn ôm Hứa Niên như vậy vào lòng vỗ về an ủi, nhưng anh không dám đến gần, Omega hiện tại sợ hãi đến độ muốn vỡ vụn. “Không có bắt nạt em, thực xin lỗi…” Thịnh Quan Tuyết cầm lòng không đậu tiến lên một bước. Nhưng vừa có động tác, Omega giống như thấy rắn độc mãnh thú gì đó, lại càng rụt vào trong một chút, cơ thể gầy gò đơn bạc siết chặt dán vào tường lui không thể lui, sợ hãi đến mức trùm chăn lên đầu, thái độ cự tuyệt giao lưu với Thịnh Quan Tuyết rõ ràng. Thịnh Quan Tuyết dừng bước chân, đáy mắt toàn là cô đơn và đau thương: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ngày mai lại đến thăm em.”

Nghe được tiếng cửa phòng bệnh bị đóng lại, Hứa Niên mới dám thò ra một cái đầu nhỏ từ trong chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng chặt, xác định Thịnh Quan Tuyết đã đi rồi liền buông chăn xuống, bò ngồi dậy, ngốc nghếch thất thần. Sau đó vươn tay vuốt ve cổ mình đang quấn băng vải, cảm giác bị mãnh thú gặm cắn còn rõ ràng trước mắt, đau đến như muốn xé rách cơ thể mình. Mặc dù Thịnh Quan Tuyết hiện tại không ở, cơ thể cậu theo ký ức vẫn nhịn không được run rẩy, lại chui vào trong chăn, cả người cuộn tròn lại, muốn tìm kiếm một tia cảm giác an toàn, dần dần lại ngủ thiếp đi.


 

Đối thoại với Chung Ký Thư

 

Chờ lần nữa tỉnh lại thì thấy Chung Ký Thư đang đứng ở giường bệnh giúp cậu rút kim truyền nước: “Cảm giác thế nào?” “Cũng được, chỉ là cổ có chút đau.” Hứa Niên mơ mơ màng màng đáp. “Độ dày tin tức tố vẫn hơi cao, bất quá không có gì trở ngại, vết thương không đặc biệt sâu, sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của em, nhưng Tiểu Tuyết tạm thời đánh dấu em, chờ thêm nửa tháng vết đánh dấu mới có thể biến mất.” Chung Ký Thư nói.

Hứa Niên trước sau trầm mặc, cơn đau đớn ở sau cổ đang nói cho cậu sự thật mình đã bị đánh dấu, hiện tại may mắn duy nhất là không hoàn thành đánh dấu hoàn toàn, bằng không sẽ là một chuyện vô cùng phiền toái. “Tiểu Tuyết anh ấy cũng không phải cố ý…” Chung Ký Thư kể lại ngọn nguồn sự việc một lần, hắn vẫn là lần đầu tiên trên mặt Thịnh Quan Tuyết không ai bì nổi thấy vẻ thất bại, không muốn thấy bọn họ hiểu lầm lẫn nhau, rõ ràng cả hai người đều là người bị hại. Hứa Niên vẫn trầm mặc, mặc dù cậu biết Thịnh Quan Tuyết là vô tội, là bị hạ thuốc mới dẫn đến những hành vi bạo ngược này, nhưng trong lòng cậu vẫn sợ hãi, hành vi khủng bố lại cường ngạnh của Alpha là bóng ma cậu không vứt đi được trong đầu, trong thời gian ngắn không thể hoàn toàn xóa bỏ.

“Thịnh tiên sinh thế nào a?” Hứa Niên liền vào góc chăn, khó khăn hỏi. Bất kể hành vi Thịnh Quan Tuyết thế nào, chủ quan hay bị động, Hứa Niên bình tĩnh lại vẫn không hy vọng anh bị thương khó chịu, thế là lấy hết dũng khí. Chung Ký Thư có chút cao hứng, ít nhất Hứa Niên không hoàn toàn chán ghét Thịnh Quan Tuyết, sự việc vẫn còn đường cứu vãn: “Có chút không tốt, vốn dĩ trình độ tin tức tố của anh ấy đã không quá ổn định, lại bị hạ thuốc kích dục và thuốc gây ảo giác, hai loại này bản thân đều tổn thương đến tuyến thể, tình huống hiện tại càng tệ, nếu…” Hắn đột nhiên dừng lại một chút, nhìn Omega trước mắt dáng vẻ yếu ớt lại đáng thương như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng đạo đức bắt cóc cậu: “Anh ấy có thể nghỉ ngơi tốt thì tốt rồi, nhưng anh ấy bận quá.”

“Anh ấy rất bận, anh dặn dò anh ấy nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt a, phải nghe lời dặn dò của bác sĩ, lại không phải trẻ con…” Hứa Niên không khỏi lải nhải lên, tựa hồ đang bày tỏ bất mãn đối với Thịnh Quan Tuyết vì không màng cơ thể mình, không nghe lời bác sĩ. “Chính là anh ấy không nghe lời tôi a, Alpha kỳ mẫn cảm nghe lời Omega nhất, nếu là em đi nói lời nói…” Chung Ký Thư một trận buồn rầu, lặng lẽ chờ đợi đáp lại của Omega. “Tôi không cần, tôi mệt nhọc, muốn ngủ.” Hứa Niên lại lần nữa nằm xuống, chỉ để lại cho Chung Ký Thư một cái đầu nhỏ lông xù, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của hắn.

“…” Chung Ký Thư nói: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ buổi tối tôi lại đến thí nghiệm độ dày tin tức tố của em.”


 

Vinh Đường đến thăm

 

Ngủ quá nhiều giác Hứa Niên giờ phút này đã ngủ không được, ngồi trong phòng bệnh thất thần, trong lòng khó chịu một cách vô cớ, như là bị người đào ra một mảnh ghép hình vậy thiếu sót điều gì đó buồn bực. Trong không khí tràn đầy hương hoa hồng nhạt nhẽo, không có hương vị khác quấn quýt cùng nó, có vẻ trống rỗng lại vô sinh khí. Tuyến thể không ổn, tâm trạng không tốt.

Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra, Vinh Đường ôm một bó hoa hồng kiều diễm đi vào, Hứa Niên mất mát có thể thấy bằng mắt thường, nhưng cậu không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi điều gì. Vinh Đường đặt hoa hồng ở trên tủ đầu giường, ôn nhu nói: “Tặng cho em hoa hồng em thích.” “Cảm ơn giáo sư.” “Tôi nghe được tin tức lúc đó đều sợ hãi, em khẳng định càng sợ hãi.” Vinh Đường nói. Vốn dĩ một buổi yến hội tốt đẹp thế mà vì người nhà họ Chu mà hỏng bét, không chỉ tổn thương cháu trai bạn tốt của Vinh lão gia tử, còn hại một tiểu Omega vô tội, nói thế nào cũng là một chuyện khiến người ta áy náy. Trước kia các loại hành vi của người nhà họ Chu nhắm một mắt mở một mắt thì qua, nhưng lần này thật sự là quá đáng. “Sự việc phát sinh ở Dung Thành, chúng ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, Đình Tranh đã xử lý Chu gia, Tiểu Tuyết cũng sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.” Cảm xúc Hứa Niên rất sa sút, bày ra thần sắc buồn bã không vui, lời Vinh Đường nói vào tai này ra tai kia, đến cuối cùng nghe được liền không còn lại bao nhiêu, cả người đều ngốc ngốc. Vinh Đường nhận ra sự khác thường, hỏi: “Là có chỗ nào không thoải mái sao?” Hỏi đến lần thứ hai, Hứa Niên mới như tỉnh cơn mộng lớn hoàn hồn lại: “Không có, chỉ là cảm giác kỳ quái.” “Kỳ quái chỗ nào.” Vinh Đường toát ra thần sắc lo lắng. Hứa Niên chỉ chỉ ngực mình, nhu nhu nói: “Nó rất khó chịu, không biết vì sao…” “Omega bị lần đầu đánh dấu đều sẽ như vậy, sẽ sinh ra ỷ lại đối với Alpha, khát vọng tin tức tố Alpha trấn an,” Vinh Đường giải thích hiện tượng bình thường này, lại uyển chuyển hỏi: “Tiểu Tuyết không có an ủi em sao?” Hứa Niên trố mắt trong chốc lát, sau đó lắc lắc đầu. Lúc Thịnh Quan Tuyết đi vào hận không thể trùm kín mình trong ba tầng ngoài ba tầng, thậm chí mang theo dụng cụ chống cắn, tự nhiên một chút tin tức tố cũng không thẩm thấu ra ngoài.

Vinh Đường nhíu mày tú khí lại buông ra, tựa hồ đang bày tỏ bất mãn đối với hành vi không săn sóc như vậy của Thịnh Quan Tuyết: “Không nên như vậy, bất quá em vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, anh ấy có thể là lo lắng em sẽ xúc cảnh sinh tình cảm thấy sợ hãi.” Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù của Hứa Niên, nhẹ nhàng an ủi: “Không có quan hệ, chờ vết đánh dấu biến mất liền sẽ hết.” Bộ phận tuyến thể còn đang đau âm ỉ, vết đánh dấu biến mất thực sự sẽ đỡ hơn sao…


 

Về nhà

 

Chức năng cơ thể của Hứa Niên phục hồi đến trị số bình thường, được phê chuẩn có thể xuất viện. Thịnh Quan Tuyết đến đón cậu, nhưng từ lúc lên xe liền không nói một lời, còn ngồi ở vị trí xa nhất so với Thịnh Quan Tuyết co lại thành một tiểu đoàn, nhìn thấy khiến người ta khó chịu. Trong xe tràn đầy hương thơm từ nước hoa xe, ngoại trừ cái này không có gì khác, thần sắc Hứa Niên héo héo, không lâu sau liền ngủ rồi, thẳng đến về đến nhà đều không tỉnh lại, vẫn là bị Thịnh Quan Tuyết ôm xuống.

Trong lúc mơ màng, Hứa Niên ngửi thấy hương vị dễ chịu, như tuyết đầu mùa tan chảy, ánh dương mùa đông vậy thoải mái thanh tân ấm áp, lại như rơi vào vòng ôm của động vật lông xù vậy ấm áp, khiến người ta nhịn không được muốn vùi sâu thêm một chút. Thịnh Quan Tuyết đi đến mép giường, định đặt Hứa Niên xuống, nhưng Omega siết chặt cổ anh không buông tay, gương mặt dán vào cổ anh, vô cùng an tâm. “Không phải sợ hãi tôi sao, sao còn ôm chặt như vậy a.” Thịnh Quan Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Niên, mềm nhẹ lẩm bẩm nói. Miệng Hứa Niên mấp máy, nghe không rõ đang lẩm bẩm cái gì, đôi môi ấm áp đều cọ vào bên gáy Thịnh Quan Tuyết.

Omega dính đầy hương vị tin tức tố của mình làm ra hành động thân mật như vậy, một Alpha bình thường đều nhịn không được, huống chi là Alpha đã đánh dấu, mặt Thịnh Quan Tuyết đều nghẹn đỏ. Nhưng mà giây tiếp theo, Hứa Niên liền buông lỏng tay ra, lật một cái, lăn đến tận cùng bên trong vẫn ngủ say, Thịnh Quan Tuyết được giải phóng, nhưng trong đáy mắt anh lại lóe lên một tia mất mát và tiếc nuối, anh còn mong Omega có thể ôm mình mãi đâu, như vậy còn có thể có cớ tự tiến chẩm tịch (tự tìm đến nằm cạnh). Thật là đáng tiếc, thật là không cho anh một chút cơ hội nào đâu. Thịnh Quan Tuyết đành phải lưu luyến không rời hôn hôn trán Omega, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về lại tắm nước lạnh một lần.

Hơi thở tuyết đầu mùa trong phòng dần dần tiêu tán, Hứa Niên cũng tỉnh lại từ giấc ngủ không an ổn, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ liền mơ mơ màng màng bò dậy đi xuống lầu rót nước uống. Đi ngang qua cửa phòng Thịnh Quan Tuyết, Hứa Niên cách khe cửa ngửi thấy hương vị dễ chịu, miệng vừa uống nước xong lại khát đến muốn chết. Hơi thở vẫn luôn dụ dỗ cậu hướng vào trong đi, chỗ trống rỗng trong nội tâm dường như tìm được mảnh ghép hình thuộc về nó, nhưng lực độ như vậy vẫn không đủ, cậu càng thêm khát vọng cổ hương vị kia, muốn siết chặt quấn quanh mình, chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy.

Thế là giống như bị chỉ dẫn vậy đẩy cửa phòng ra, tìm nơi hương vị nồng đậm nhất mà đi, vén chăn lên chui vào ổ chăn tràn đầy hơi thở tuyết đầu mùa ánh dương mới, một đầu vùi vào vòng ôm ấm áp, phát ra tiếng thở dài như hài lòng. Thịnh Quan Tuyết cảm nhận được áp lực truyền đến từ cánh tay, nhíu mày mở mắt, phát hiện trong lòng mình oà một cái đầu nhỏ lông xù, sợ tới mức anh nhanh chóng bật đèn đầu giường, thấy gương mặt ngủ say thanh tĩnh của Omega.

back top